Bỉ Ngạn Lâm Uyên

Thiển Uyên không hiểu vì sao đã rời xa như vậy rồi phiền toái mới tìm đến trên người hắn. Hắn không quan tâm chuyện tình của Trường Nhạc Cung, đương nhiên không biết toàn bộ Lương Châu đều là lãnh địa của Trường Nhạc Cung. Tuy hắn không nhận Lâm Chi Diêu làm phụ thân nhưng Lâm Chi Diêu lại cho hắn thân phận thiếu cung chủ của Trường Nhạc Cung, bởi vậy dọc đường đi, thuận buồm xuôi gió, khiến hắn nghĩ nơi này là quốc gia quốc thái dân an, dân phong thuần phác.

Mới ra khỏi Lương Châu đã bị theo dõi, Thiển Uyên cảm thấy không thoải mái nhưng cũng không tính bứt dây động rừng, theo kế hoạch gấp rút chạy đi, bầu trời tối đen tới phía trước là một trấn nhỏ tên “Mã Gia Tập”. Thiển Uyên dắt ngựa tìm khách điếm, đi được một lát bỗng nhiên cảm thấy không khí chung quanh có điểm bất thường, đưa tay đến nhuyễn kiếm bên hông, cảnh giác nổi dậy.

“Đứng lại! Đừng chạy! Mau ngăn tên mã tặc kia lại! Ngăn hắn lại!” Thiển Uyên theo tiếng nói kia quay đầu lại, quả nhiên là người nãy giờ vẫn đi theo mình! Mã tặc? Ha hả, này thật sự là vừa ăn cướp vừa la làng!

“Không cần hô, những người trốn ở phía sau đều đi ra đi!” Thiển Uyên cười lạnh, ta không tìm phiền toái, phiền toại tự tìm ta!

Thiển Uyên vừa nói xong, nháy mắt có khoảng mười người vây quanh, vẻ mặt mỗi người đều hung tợn, xem ra đây là bọn cường hào ác bá ở nơi này.

“Khó trách đi theo lâu như vậy cũng không động thủ thì ra là ở chỗ này đợi ta!” Thiển Uyên đội một cái nón có mạng che, khiến người khác không nhìn thấy rõ mặt, một thân thô bố y, vừa nhìn sẽ không nghĩ đến là nhân vật có quyền có thế, lúc này nói một câu nhẹ nhàng như vậy, làm bọn cường đạo có chút nghi hoặc.

“Hừ! Tiểu tặc, trộm ngựa quý của đại gia còn muốn chạy! Các huynh đệ, tiến lên cho ta!”

“Khoan đã!” Từ trong đám người có một vị công tử trẻ tuổi đi ra, một thân bạch y, mắt ngọc mày ngài, trên mặt có vài phần chính khí, có lẽ là con cháu của một thế gia vọng tộc nào đó mới vừa bước chân ra giang hồ, gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ.

“Vừa rồi tại hạ đi theo vị huynh đài này vào trong trấn, thấy hắn cưỡi chính là con ngựa này, như thế nào các vị lại nói hắn trộm ngựa của mình?”

Bọn cường đạo đều là loại người tinh khôn, nhìn vào cách ăn mặc bất phàm của y, bội kiếm bên hông, liền biết không phải dễ chọc, nhưng mỹ vị đã dâng đến tận miệng có lý nào lại không ăn, liền hung hăng nói “Đây là ân oán của của huynh đệ bọn ta cùng tên tiểu tặc này, người không quan hệ xin tránh ra, đao kiếm không có mắt, ngộ nhỡ làm tổn thương người khác sẽ không hay!”

Bạch y công tử nghe nói vậy, không lùi mà tiến tới, tiến vài bước đến gần hướng Thiển Uyên, chứng tỏ mình với hắn có cùng chiến tuyến. Thiển Uyên hướng y cười “Huynh đài bênh vực lẽ phải, tại hạ vô cùng cảm kích, chỉ sợ phải dùng tay chân cùng các vị này nói chuyện với nhau, huynh đài vì ta mà ra mặt, ta tuyệt không thể làm hại huynh đài!”

Bạch y công tử đối hắn cười “Gia phụ thường nói ‘gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là nghĩa vụ của người tập võ’, ta mặc dù học nghệ không tinh, nhưng cũng không dám làm trái lời dạy của vi phụ, huynh đài không cần lo lắng cho ta! Đợi giải quyết xong mấy tên mao tặc này thỉnh huynh đài cùng uống một ly!” Thiển Uyên không khuyên can nữa, chắp tay cảm tạ.

Bọn cường đạo gặp hai người này thản nhiên đứng bắt chuyện kết giao, thể diện toàn bộ đều lập tức không còn, tức giận hô hoán tấn công. Bạch y công tử cũng không rút kiếm, tay không đánh với bọn họ, nhìn chiêu thức của y, từng chiêu từng thức đều tuân theo quy cũ uy nghiêm, xác định là xuất thân từ danh môn chính phái. Bọn cường đạo tuy đông người nhưng võ công lại không quá ba chiêu, vũ khí duy nhất của Thiển Uyên chính là nhuyễn kiếm bên hông, liếc thấy y ra chiêu nhẹ nhàng thong thả, vì thế cũng không rút kiếm, thi triển khinh công xuyên qua bọn cường đạo, lướt qua chỗ nào tất có người hô đau rồi ngã xuống, cơ hồ đều là gãy xương tay chân, chỉ chốc lát đã hạ được bốn người. Bạch y công tử nhìn thấy khá ngạc nhiên, cố y lưu lại nhiều người cho Thiển Uyên, một bên quan sát chiêu thức của hắn.

Thiển Uyên dùng chính là một bộ tiểu cầm nã thủ trong quyển sách mà Lâm Chi Diêu tùy tiện ném cho mình, không có việc gì thì lôi ra học, lúc nãy không nghĩ nhiều tùy tiện lấy ra đánh vài người, Thiển Uyên cũng thấy mà giật mình, thì ra tiểu cầm nã thủ này lợi hại như vậy sao! Nếu vậy những võ công khác do Lâm Chi Diêu dạy chẳng phải càng lợi hại hơn sao? Thiển Uyên nhớ đến Lâm Chi Diêu bị người của chính phải xưng là “Thiệp Giang ma”, lập tức quyết định không được tùy tiện hiển lộ võ công của mình, bằng không chắc chắn bị người khác nhận ra là người của Trường Nhạc Cung, đến lúc đó dẫn tới người chính phái “thay trời hành đạo” thì thảm! Liền tăng nhanh tốc độ giải quyết những người còn lại, bên kia bạch y công tử cũng xong xuôi phiêu lượng thu chiêu lại.

Lúc trước nói phải mời Thiển Uyên uống rượu cùng lắm là lời khách sáo, nhưng hiện tại Kỉ Minh thật sự muốn cùng hắn kết giao. Người thanh niên này nhìn tựa như rất tầm thường nhưng công phu sử dụng lại không tầm thường, thân pháp kỳ lạ, không biết là khinh công gì, bộ tiểu cầm nã thủ kia cũng thực quỷ dị, hạ thủ nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, thấy thế nào cũng không giống công phu của người chính phái thường dùng. Y tuy rằng hành tẩu giang hồ chưa lâu, nhưng thân là nhi tử của trang chủ Trấn Kiếm sơn trang Kỉ Vô Cứu, lại là môn đệ của chưởng môn phái Thục Sơn Thanh Huyền chân nhân, hiểu biết cũng cực kỳ phong phú, đều biết sơ qua võ học của các phái, chính là hôm nay lại nhìn không ra lai lịch người này, chẳng lẽ là người trong tà phái? Nhưng nhìn bộ dáng của hắn lại không giống, nhất thời lòng tò mò nổi lên, vì thế chủ động tiến lên cùng Thiển Uyên bắt chuyện.

“Tại hạ Kỉ Minh! Xin hỏi quý tính đại danh của huynh đài!”

“Không dám, tại hạ Diêu Viễn.” Đây là tên giả mà Thiển Uyên đã sớm nghĩ đến, kỳ thật cũng không thể nói là tên giả, bởi vì đây là tên của hắn ở kiếp trước. Dùng lại tên này khiến trong lòng Thiển Uyên cảm thấy có chút đau buồn.

Kỉ Minh thái độ làm người nhiệt tình chu đáo, biết được Thiển Uyên cũng đang tìm khách điếm tá túc, liền mời hắn cùng đi, hai người tìm khách điếm tốt nhất, đem ngựa giao cho chủ quán, an vị gọi rượu và thức ăn, nhưng Thiển Uyên chỉ cần đồ ăn chay và nước trà, Kỉ Minh đưa mắt hỏi hắn, Thiển Uyên cười cười nói “Khi còn nhỏ được tự miếu thu dưỡng, nên hình thành thói quen ăn chay kiêng rượu, Kỉ huynh không cần để ý, thỉnh cứ tự nhiên!” Kỉ Minh hiểu rõ cười cười, thầm nghĩ khó trách người này vẻ mặt lãnh đạm, giống như rời xa phàm trần, còn tưởng là người lạnh lùng, không nghĩ tới lý do là thế, vì vậy càng nghĩ càng không ra lai lịch của hắn.

“Vừa rồi thấy Diêu huynh võ công cao cường, vô cùng đặc biệt, không biết Diêu huynh bái sư nơi nào?”

Thiển Uyên tuy không biết cái được gọi là giang hồ, nhưng cũng không muốn cho người khác biết hắn xuất thân từ Trường Nhạc Cung.

“Võ công của tiểu đệ đều là do sư phụ truyền thụ. Sư phụ thu dưỡng ta nhiều năm, nhưng tính danh cũng thân phận ta đều không biết, ta cùng sư phụ ẩn cư trong núi, tháng trước sư phụ tạ thế, ta mới hạ sơn.” Tuy đây là lời nói nhất thời bịa ra nhưng lại không có chút sơ hở, thật thật giả giả, khiến Kỉ Minh không tiện truy hỏi nữa. Thiển Uyên có qua có lại, hỏi Kỉ Minh là người của môn phái nào.

“Tại hạ bất tài là môn đệ của Thục Sơn Thanh Huyền chân nhân, gia phụ Kỉ Vô Cứu chính là trang chủ của Trấn Kiếm sơn trang.” Kỉ Minh nói cũng không có ý khoe khoang, y mặc dù ra giang hồ chưa lâu nhưng danh hào võ lâm tân tú “Lê Hoa Kiếm Kỉ Minh” cũng không phải nhỏ, nhưng thời điểm Thiển Uyên nghe y nói một chút phản ứng cũng không có, sau đó lại nhớ đến hắn vẫn ẩn cư trong núi không biết cũng là bình thường. Đối với ánh mắt trong suốt thuần tịnh cùng khuôn mặt ôn hòa điềm tĩnh của người này, Kỉ Minh cũng không thể nói rõ vì sao vẫn không nghĩ đối hắn nói dối hay giấu diếm gì. Hơn nữa đúng như y sở liệu, Thiển Uyên biết thân phận y cũng không có phản ứng gì nhiều, Kỉ Minh đối Thiển Uyên hảo cảm càng sâu, bất giác cùng nhau trò chuyện thật vui vẻ.

“Không biết chuyến này Diêu huynh định đi đâu?”

“Chung Nam sơn, khi còn nhỏ được vô danh tự trong núi thu dưỡng, nghĩ muốn trở về nhìn xem.”

“Thật khéo! Ta cũng định đi Chung Nam sơn! Gia sư vốn có tật cố chấp, cần một loại hoa chỉ có ở Chung Nam sơn làm dược dẫn, ta đang định đến đó vì sư phụ thu dược! Diêu huynh nếu không chê bai, ta cùng ngươi đồng hành được không?”

“Tốt!” Thiển Uyên suy nghĩ một chút rồi lên tiếng đáp ứng, chuyện lúc này khiến hắn đối Kỉ Minh có vài phần hảo cảm, huống hồ người này phong thái tuấn tú phóng khoáng thẳng thắng, võ nghệ cao cường, hiểu biết sâu rộng, làm bạn đồng hành thực lý tưởng.

“Tức là chúng ta kết giao đồng hành, hai ta không cần câu nệ lễ tiết như vậy, ta xem ra lớn hơn ngươi vài tuổi, ngươi nếu không ghét bỏ thì kêu ta một tiếng đại ca đi!”

“Kỉ đại ca!” Thiển Uyên biết những người trong võ lâm thích nhất chính là xưng huynh gọi đệ, kêu một tiếng đại ca cũng không mất mát gì.

“Diêu hiền đệ!”

“Kỉ đại ca vẫn là kêu thẳng tên ta thì tốt hơn, kêu hiền đệ nghe không được tự nhiên lắm!”

“Ha hả, đệ đã nói như vậy ta còn từ chối thì thật bất kính! Viễn đệ!”

“ . . . . . ” Thiển Uyên muốn đứng hình tại chỗ, cổ nhân thật đúng là . . . . . Ai, quên đi, cũng chỉ là một cách xưng hô thôi mà, Viễn đệ thì Viễn đệ đi, không phải “Chiêu đệ” là được rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui