Bỉ Ngạn Lâm Uyên

Thiển Uyên ở trong nước chơi đùa rất hưng phấn, bơi ếch bơi bướm bơi tự do, tha cả Tuyết Nhi xuống dưới nước, khiến nó thất kinh trốn lên ngọn cây còn mình thì vui vẻ cười ha ha, hoàn toàn không chú ý Kỉ Minh dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn mình! Thiển Uyên không biết, cổ nhân bơi lội chỉ có một kiểu duy nhất: bơi chó. Diêu Viễn trước đây vì duy trì dáng người, vận động duy nhất chính là bơi lội, mỗi tuần hai lần, đáp lại lớp huấn luyện, từ lớp sơ cấp lên thẳng đến lớp cao cấp. Tuy rằng đi vào thế giới này vẫn là lần đầu tiên bơi lội, nhưng mà vừa thấy nước, kỹ năng học kiếp trước phát huy một cách tự nhiên, chính mình cũng không ý thức được. Kỉ Minh thần tình vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, nhiều lần do dự vẫn không có hỏi, cũng không bơi lội, chỉ tại chỗ nước cạn tắm rửa, sau đó liền lên bờ.

Lúc Thiển Uyên từ dưới nước đi lên có chút hối hận, chơi đùa quá mức, thời gian quá lâu làm tay chân đều không còn sức lực, bụng cũng kêu réo lên. Kỉ Minh đã đốt xong một đống lửa, áo khoác của Thiển Uyên đã được Kỉ Minh giặt sạch, khô ráo treo trên nhánh cây, Kỉ Minh im lặng lấy quần áo đưa cho Thiển Uyên, Thiển Uyên cảm ơn, cũng không ngại gì xoay lưng qua cởi ra một thân trung y ướt đẫm thay vào áo khoát khô ráo, quay đầu lại thì thấy Kỉ Minh đỏ mặt cúi đầu chọc chọc đống lửa, trong lòng biết chính mình hôm nay hơi hưng phấn nhất thời “hào phóng” quá độ, cổ nhân đều là người kín đáo, nhắc nhở bản thân lần sau phải chú ý.

“Đệ đói bụng chưa? Lương khô chỉ có thịt khô (Thiển Uyên ăn chay), ta giúp đệ đi tìm chút hoa quả tươi!” Kỉ Minh ánh mắt tránh né, không cùng Thiển Uyên đối diện, Thiển Uyên vừa ngồi xuống kế y, y lại đứng lên muốn đi tìm thức ăn.

“Khoan đã, Kỉ đại ca! Tìm hoa quả tươi để cho nó đi.” Thiển Uyên chỉa chỉa Tuyết Nhi “Đại ca cũng vất vả cả buổi rồi, nghỉ ngơi đi!”

Kỉ Minh đành phải gật đầu ngồi xuống, trong lòng thầm mắng chính mình bất thường “Mọi người đều là nam nhân, có cái gì ngượng ngùng chứ! Kỉ Minh, ngươi tỉnh lại cho ta nào!”

Kỉ Minh lấy nước hồ nấu thịt khô, thoáng nhìn qua Thiển Uyên mệt mỏi vô cùng, tựa vào thân cây muốn ngủ, vội vàng gọi hắn dậy “Viễn đệ! Trước đừng ngủ! Lau khô đầu tóc đã, gió đêm rét sẽ cảm lạnh!” Thiển Uyên quả thật mệt mỏi đến cực điểm, miệng mơ hồ nó “Không có việc gì.” mí mắt cũng lười mở ra.

“Ai, thực không biện pháp với đệ!” Kỉ Minh bất đắc dĩ thở dài, đi qua để cho Thiển Uyên tựa vào trước ngực mình, cầm lấy y phục khô giúp hắn lau tóc. Thiển Uyên thoải mái rên nhẹ một tiếng, nghiêng qua người y vẻ mặt ngủ thoải mái.

Kỉ Minh lau lau, từ vạt áo mở rộng của Thiển Uyên thấy một mảnh ngực trơn nhẵn bằng phẳng, bất giác tâm viên ý mã*, nhớ tới bộ dáng nổi trên mặt nước lúc nãy của Thiển Uyên, y sam ướt đẫm dán vào thân thể, lộ ra thân hình xinh đẹp, nước theo mũi, cằm, cẳng chân nhỏ giọt, thời điểm xoay lưng qua thay y phục còn thấy mông của hắn, tròn trịa chắc nịch, hơi hơi vểnh lên, chắn hẳn rất đàn hồi . . . . .

* Tâm viên ý mã: Tâm viên ý mã là cái tâm như con khỉ, cái ý như con ngựa, ý nói cái tâm lúc nào cũng nhảy nhót như con khỉ, hết tưởng việc nầy lại tưởng việc khác, không lúc nào lặng yên. Do đó, người tu cần phải định cái tâm, kềm giữ không cho dao động, tư tưởng không không. Người tu hành cần phải gìn cái tâm, giữ cái ý, không cho phóng túng, cốt làm sao cho tâm ý đạt được trạng thái lặng lẽ không không.

“Dừng dừng dừng! Kỉ Minh! Ngươi điên rồi sao? Sao lại có ý nghĩ vô sỉ càn rở như thế!” Kỉ Minh tâm hoảng ý loạn, giống như bị điện giật đẩy Thiển Uyên ra bước lên ngựa, ở trong bóng đêm chạy như điên . . . . .

Sáng sớm bị Tuyết Nhi liếm lung tung trên mặt, Thiển Uyên mặc kệ nó, xoay người tiếp tục ngủ, phút chốc nháy mắt một cái chú ý tới ngựa chỉ còn một, tỉnh lại.

“Đi rồi? Quả nhiên đại hiệp đều là hành tung bất định, đến vô ảnh đi vô tung a!” Đối với việc Kỉ Minh đột nhiên rời đi Thiển Uyên cũng không để ý, hợp tan tùy duyên, chính là ý này, thu dọn hành trang, mang theo Tuyết Nhi tiếp tục lên đường.

Rừng cây đầu thu còn thấm chút khí nóng, Thiển Uyên cũng không vội vã lên đường, để con ngựa lững thững đi, được hơn nửa canh giờ Tuyết Nhi đột nhiên giật mình một cái từ trong lòng Thiển Uyên bay ra, nhảy lên nhánh cây bên cạnh, hướng chỗ sâu trong rừng cây chạy tới, thoáng cái không thấy thân ảnh.

“Tuyết Nhi! Quay lại!” Thiển Uyên kêu vài tiếng “Càng ngày càng tùy tiện! Ai!” đành phải thoáng ghìm dây cương lại một chút, làm chậm tốc độ lại. Một lúc sau Tuyết Nhi chạy nhanh về, thúc giục kêu “cô cô cô” giống như thập phần lo lắng.

“Sao vậy Tuyết Nhi?” Thiển Uyên không rõ nguyên nhân, Tuyết Nhi lượn vòng quanh, cắn ống tay áo của hắn, lại hướng rừng cây chạy tới, chạy được vài bước, quay đầu lại đối hắn gọi một tiếng, tựa hồ là ý muốn dẫn đường, Thiển Uyên phóng ngựa đi theo nó.

Đi được hai dặm, thấp thoáng thấy một người nằm trong bụi cây, vội giục ngựa đi qua.

“Kỉ đại ca?! Đại ca sao lại ở chỗ này?” Thiển Uyên xuống ngựa, nằm trên mặt đất đúng là Kỉ Minh, sắc mặt biến thành màu đen, nhíu chặt mi, dường như thập phần thống khổ. “Kỉ đại ca, đại ca làm sao vậy? Bị thương sao?” Kỉ Minh không có phản ứng.

Tuyến Nhi kêu lên, cắn ống quần của Kỉ Minh, Thiển Uyên liếc nhìn qua, ống quần xé rách, lộ ra phía ngoài hai miệng vết thương bị cắt ra màu tím đen, cả cẳng chân đều sưng lên, trên mặt đất đọng một vũng máu loãng đen thui.

“Đây là bị rắn độc cắn?!”

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Thiển Uyên sốt ruột không thôi, loại tình huống này phải xử lý như thế nào?

Xem chừng trước khi hôn mê Kỉ Minh đã tự mình lấy độc ra, bằng không không có khả năng chống đỡ tới giờ, nhưng nhìn sắc mặt y đã rất xấu rồi, nếu không nghĩ ra biện pháp giải độc khẳng định tính mạng khó giữ!

Đúng rồi! Lâm Chi Diêu cho ‘Cửu chuyển hoàn hồn đan’! Cũng không biết quản đây là cái gì cứ dùng đại đã, ngựa chết làm như ngựa sống mà chữa bệnh, cho y ăn rồi nói sau! Thiển Uyên lục lọi lôi ra bình sứ màu trắng từ trong hành lý, lấy ra một viên, mùi thơm ngát xông vào mũi, nhất thời khơi dậy ham muốn của Tuyết Nhi, nhìn ngó đan dược kêu lên vui vẻ, không ngừng cọ cọ chân hắn.

“Cái đồ tiểu đông tây, nhưng thật biết phân biệt đồ tốt xấu! Thế nhưng vật này không thể cho ngươi, dùng để cứu mạng Kỉ đại ca!” Thiển Uyên cho Kỉ Minh ăn đan dược, thoáng an tâm, nếu cả Tuyết Nhi cũng muốn thì chắc phải là thứ tốt, cho dù không thể khởi tử hồi sinh thì tạm thời cũng có thể giữ được mạng của Kỉ Minh!

Thiển Uyên dắt ngựa lại, hòa nhã nói “Phải vất vả ngươi chở hai người rồi!” Tảo hồng mã hiểu ý, đối hắn hí vang một tiếng, Thiển Uyên sờ sờ đầu nó, đỡ Kỉ Minh lên ngựa, tiếc rằng Kỉ Minh hôn mê bất tỉnh đành phải đem y che chở ở trước ngực mình, để phòng ngừa y ngã xuống, giục ngựa tăng tốc tiến lên.

Thời điểm Kỉ Minh tỉnh lại, trước mắt là một mảnh mơ hồ, nhất thời không biết mình đang ở nơi nào.

“Công tử cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!” thanh âm mang theo vui mừng của một lão già.

“ . . . . . Ách, xin hỏi . . . . .”

Kỉ Minh nhớ lại từ trước đến nay đây là lần đầu tiên mình đối một nam nhân nổi lên ý niệm vô sỉ, tâm tình kích động khó có thể kìm nén, ban đêm giục ngựa chạy như điên trong rừng cây, không cẩn thận bị rắn cắn, ngựa cũng sợ quá mà chạy mất, mình kiên cường chống đỡ dùng chủy thủ cắt ra miệng vết thương bài trừ độc huyết, sau đó thì hôn mê mất, vốn nghĩ đến lần này chết chắc rồi, không ngờ lại có thể sống sót.

“Công tử bị kim hoàn xà cắn, hôn mê ba ngày rồi may mắn đã lấy độc ra đúng lúc lại có thêm ‘cửu chuyển hoàn hồn đan’ giữ mạng, lão hủ bào chế thêm mấy loại dược thích hợp, hôm nay cuối cùng cũng tỉnh lại!”

Cửu chuyển hoàn hồn đan?! Kỉ Minh trong lòng kinh hãi! Không phải chính là thánh dược vạn kim khó cầu sao! Là ai đã cứu mình?

“Lão bá là ngài đã cứu ta sao?”

“Không phải, là bằng hữu của công tử đem công tử đến nơi này, lão hủ bất quá là một đại phu ở thôn dã. Là bằng hữu của công tử cho công tử tiên dược đó, ha ha.”

Bằng hữu? Ở nơi hoang sơn dã lĩnh như vậy, nhất định là Diêu Viễn! Ta đối hắn nổi lên ý niệm không đứng đắn vô sỉ, mới bị trời phạt thế này, bị rắn độc cắn, không nghĩ đến lại là hắn cứu mình . . . . .

Lão đại phu vì y chẩn mạch, hỏi “Công tử, công tử có chỗ nào không khỏe không?”

“Không có, chỉ là mắt nhìn không được rõ.” Lão đại phu nghe vậy lại lật mí mắt y cẩn thận xem xét.

“Công tử trúng độc quá nặng, độc khí đã vào gan, bởi vậy thị lực bị tổn hại, đợi khi dư độc tan hết thì tốt rồi.”

“Cảm tạ đại phu!”

“Không cần cảm tạ lão, phải cảm tạ thì nên cảm tạ bằng hữu của công tử đi! Nếu không phải hắn suốt đêm đem ngươi chạy đến nơi này của lão, lão hủ cho dù là Hoa Đà tái thế cũng vô lực xoay chuyển. Công tử vừa mới khôi phục, cẩn thận nghỉ ngơi!” Nói xong liền ly khai.

“Kỉ đại ca, đại ca tỉnh rồi!”

Nên đến cuối cùng cũng đến, phải đối mặt cuối cùng cũng phải đối mặt, nhưng Kỉ Minh nghe thấy tiếng nói vui mừng của Thiển Uyên, bỗng nhiên lại hy vọng rằng hai mắt của mình vĩnh viễn cũng không cần khôi phục thị lực.

“Đa tạ ân cứu mạng của Diêu huynh! Kỉ mỗ không biết lấy gì báo đáp, . . . . .”

“Kỉ đại ca, đại ca bị sốt đến hồ đồ rồi sao? Sao lại gọi đệ như vậy? Còn nói cái gì báo đáp, đại ca không phải nói nghĩa vụ của người luyện võ chính là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ sao?”

“Nhưng mà ‘cửu chuyển hoàn hồn đan’ vô cùng trân quý . . . . .”

“Dù nó trân quý như thế nào thì cũng là dược thôi, dược chính là dùng để trị bệnh cứu người, không ăn nó, chẳng lẽ muốn lưu giữ làm giống sao?”

“Phụt —” Kỉ Minh bị lời này của hắn làm cho cười rộ lên, tâm tình tựa hồ cũng tốt lên ít nhiều. Thầm nghĩ chính mình lo sợ không đâu, nhất định phải giải trừ tâm ma, thành tâm báo đáp Thiển Uyên, người đã xem mình như huynh đệ tốt nhất!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui