Nhậm Nhiên mơ màng đi trên đường, xung quanh người tới người đi tấp nập, ai nấy cũng đều tránh cô, còn có không ít người bịt mũi, trên mặt hiện lên vẻ chán ghét.Cô biết mình lúc này chật vật tới mức nào, cả người bẩn thỉu, còn phát ra mùi tanh tưởi.“Cô gái, xin chờ một chút.”Nhậm Nhiên quay đầu, dùng đôi mắt trống rỗng vô hồn nhìn về phía quầy hàng xem tướng vắng tanh ven đường.“Tôi không có tiền.”Chủ quầy hàng là một đạo sĩ trẻ tuổi, cho dù đối phương mặc đạo bào nhưng trên người lại chẳng có chút khí tức xuất trần nào.“Tôi thấy gương mặt cô rất thú vị.
Hôm nay không cần tiền, tôi tính một quẻ thay cô.”Gương mặt cô thú vị?Khóe môi Nhậm Nhiên hiện lên nụ cười tự giễu.Cả đời này của cô đều không thú vị có được không.Cô chính là tai tinh, đi tới đâu tai họa tới đó.Cô khắc chết mẹ, khắc chết ông bà ngoại, khắc chết em trai.
Cha ruột sợ bị cô khắc chết, đã sớm đoạn tuyệt quan hệ cha con với cô.Bạn trai cô, nếu hôm nay không bị xe đụng thì ngày mai cũng bị cướp giật.Người có quan hệ tốt với cô, không phải ăn uống bị tiêu chảy thì cũng là ra đường gặp trộm.Nói chung là những người có quan hệ tốt với cô đều sẽ bị nhiễm vận rủi của cô, từ đó trở nên bất hạnh.Nhẹ thì tiểu tai như bị bệnh nhẹ, nặng thì đại tai như liệt giường một hồi, thậm chí là mất cả nửa cái mạng.Về phần chính cô, càng xui xẻo liên tục.Công ty đầu tiên cô đi làm là công ty túi da, sau ba tháng làm việc, giám đốc chạy trốn, nợ lương, không tìm được người để đòi.Công ty thứ hai là một công ty bán hàng đa cấp, sau khi làm việc một tháng, mới vừa định đi lĩnh lương đối phương đã bị cảnh sát bắt.Lúc đó cô mới biết được đó là công ty đa cấp, bản thân còn suýt phải ăn cơm tù.
May mà chú cảnh sát thông minh nhìn thấu mọi việc, thả cô ra, nhưng tiền lương thì đừng mơ tưởng.Khó khăn lắm mới xin được vào công ty thứ ba, ngày thứ ba sau khi cô xin vào công ty kia, ông chủ dẫn theo tình nhân trốn mất, lưu lại bà chủ mệt mỏi với đống nợ.Có ba nhật ký đi làm “huy hoàng” như vậy, phàm là công ty bình thường một chút đều sẽ không thuê cô.Nhận thức rõ tình cảnh của mình, cô cũng không dám đi tìm việc làm nữa, sợ bản thân lại giẫm hố.Cô chỉ có thể nhặt phế phẩm, kiếm chút tiền tiêu vặt để sống.
Vốn dĩ cô kiếm được chẳng bao nhiêu, ăn trộm còn thường tới thăm, cho dù cô giấu kỹ cỡ nào cũng có thể bị đối phương trộm mất.Cô không hiểu nổi.
Cô đã nghèo như vậy rồi, vì sao bọn trộm còn muốn tới trộm nữa? Hệt như không trộm sạch tiền của cô đám trộm sẽ thấy khó chịu vậy.Mà cuộc sống của cô cũng càng lúc càng nguy hiểm, có lúc đang đi trên đường, tự nhiên có chậu hoa rơi từ trên trời xuống vỡ nát ngay trước mặt cô.Có lúc đi mua ít đồ ăn thôi cũng gặp phải tội phạm giết người, thành người đi đường vô tội bị thương.Có lúc ăn mì thiếu chút nữa bị nghẹn chết.May mắn chẳng bao giờ ghé thăm cô, xui xẻo lại sinh sôi không ngừng.Cô tự cho rằng mình như vậy đã đủ xui xẻo, thật không nghĩ tới hôm nay, bác sĩ khám ra cô bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, bác sĩ còn nói cô sống không quá hai tháng.Mới vừa ra khỏi bệnh viện đã bị một tên tài xế vô lương bắn cho một người nước thải, chật vật như chó rơi xuống nước.Hiện tại lại nghe thấy, có người nói gương mặt cô thú vị? Nghĩ tới quá khứ của bản thân, cô đã thấy không “thú vị”.Dường như đạo sĩ trẻ tuổi không nhìn thấy nụ cười tự giễu của cô: “Cô tôi hữu duyên, tiểu đạo đảm bảo sẽ không thu tiền của cô.”.