Thật ra thì cô không muốn đi, nhưng Văn Cảnh Hành vẫn chưa cúp điện thoại, người đối diện chắc chắn đã nghe thấy Văn Cảnh Hành hỏi cô, nếu cô ttừ chối thẳng thừng có vẻ không tốt lắm.
Cùng lắm thì đến đó một mình tìm chỗ ngồi, nếu thực sự không thể ở lại được nữa thì đón xe về.
Nơi Đường Miên đi theo Văn Cảnh Hành là một câu lạc bộ thành viên tư nhân, cô chưa từng đến đây bao giờ.
Suy cho cùng, phí thường niên trong một năm là số tiền mà trước đây ngay cả nghĩ cô còn không dám nghĩ tới.
Cô vừa xuống xe, một bên mặt cô có chút lạnh lẽo, giương mắt lên đã bắt gặp ánh mắt giấu sau kính mắt của Văn Cảnh Hành, trái tim cô run rẩy, ánh mắt dời đi không dám đối diện với anh, thế cho nên cô cũng không hề nhìn thấy dòng nước ngầm trong mắt anh dường như muốn nuốt chửng cô ngay lập tức.
Văn Cảnh Hành vuốt một bên tóc cho cô, khi tay hạ xuống thì thuận thế nắm tay cô.
Đường Miên luôn cảm thấy bàn tay của mình khá to, nhưng so sánh với Văn Cảnh Hành, cô mới phát hiện tay mình cũng coi như nhỏ nhắn xinh xắn, dễ dàng gói gọn trong lòng bàn tay anh, bàn tay của Văn Cảnh Hành ấm lạnh, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, khi cô cúi đầu nhìn cô không khỏi thắc mắc đôi tay đó khi cầm dao giải phẫu sẽ trông như thế nào.
Chỉ nghĩ như vậy, trong lòng Đường Miên đã run lên.
Cô hoảng hốt chưa kịp rút tay lại, cô đi theo Văn Cảnh Hành vào câu lạc bộ, đi qua một đại sảnh tiến vào thang máy, thang máy trực tiếp dừng ở tầng bảy, cửa thang máy vừa mở ra, những người ngồi bên ngoài lần lượt quay đầu lại nhìn về phía này, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, tất cả đều nói: “Anh hai.
”
“Cậu hai.
”
“…”
Văn Cảnh Hành khẽ gật đầu xem như chào hỏi, ngay sau đó anh hỏi một thanh niên đầu đinh trong đám người đang vây quanh: “A Việt còn chưa tới?”
“Anh Việt tới rồi, đang tắm.
” Thanh niên đầu đinh nói xong, ngay sau đó ánh mắt dừng lại trên người Đường Miên, nhếch miệng cười, đưa tay về phía Đường Miên, chớp chớp mắt nói, “Em gái Miên Miên đúng không, anh là Phạm Bành, em cứ gọi anh là anh là được.
”
Nói xong câu sau hắn nhìn Đường Miên với vẻ mặt chờ mong.
Những người khác đều đã đoán ra thân phận của Đường Miên, dù sao trước đó anh hai Văn chưa từng dẫn theo phụ nữ nào ra ngoài chơi, người có thể được hắn dẫn ra ngoài vào lúc này, ngoại trừ cô ba của nhà họ Văn đang ồn ào huyên náo gần đây nhưng lại bị hai anh em nhà họ Văn giấu kín thì còn có ai vào đây.
Đường Miên còn chưa lên tiếng, Phạm Bành đã bị Văn Cảnh Hành đánh một cái.
“Anh hai, anh có cần keo kiệt quá không? Để Miên Miên gọi em một tiếng anh còn không cho?” Hắn che gáy nhe răng trợn mắt.
Văn Cảnh Hành nhìn hắn cười như không cười: “Cậu có dám nói lời này với anh cả tôi không?”
Phạm Bành lập tức rụt rụt cổ, vừa nghĩ tới Văn Cảnh Thần là không dám mở miệng nữa.
Văn Cảnh Hành cười nhẹ một tiếng, nhéo nhéo tay Đường Miên, kéo cô vào một căn phòng trong đó, trong phòng cũng có người, thấy Văn Cảnh Hành tiến vào họ đều đứng dậy chào hỏi anh, Đường Miên luôn đang quan sát những người này, có thể nhìn ra được tuy rằng Văn Cảnh Hành ở trong một vòng tròn cùng với những người này, nhưng hắn mới là người đứng trên cao được người ta tâng bốc.
Đang suy tư những chuyện này, Đường Miên đã bị Văn Cảnh Hành kéo ngồi lên ghế sô pha.
Đó là một chiếc ghế sofa đơn, nếu như cô ngồi một mình thì hoàn toàn có thể thu chân lại và rúc mình ở bên trong, nhưng điều này không có nghĩa là còn có thể thêm một Văn Cảnh Hành nữa, thế cho nên lúc ngồi xuống cô đã bị Văn Cảnh Hành kéo lại ngồi ở trên đùi anh.