Bị Nhốt Vong Quốc Công Chúa

Nhan Dung tựa như con hồ ly nhạy
bén, lanh lẹ, có lúc bọn thị vệ cho rằng có thể chế trụ được hắn, nhưng
khi lợi kiếm tiếp xúc đến áo bào của hắn, trong nháy mắt lại đâm vào
không khí, thậm chí còn có thể ngộ thương đến người của mình.

Ghê tởm nhất chính là Nhan Dung rõ ràng chiếm đại tiện nghi, giết mười mấy người của người ta mà hắn còn kêu to gọi nhỏ.

"Y phục của ta, các ngươi có đạo đức hay không, ta chỉ có một kiện này là sạch sẽ nhất, nếu như bị phá
hủy nhất định phải đền lại cho ta a."

"Tiểu tử thối, không có nghe Gia nói sao, đem chân ngươi ở trên hoa cỏ của ta dời ra, ô ô ô, nó ít nhất cũng đã hai mươi năm tuổi."

"Lão Thất, ngươi không có nghĩa
khí huynh đệ, nhị ca ngươi sẽ nhanh bị họ đánh chết, ngươi còn có tâm
tình ở một bên xem náo nhiệt."

...

...

Đúng là già mồm, thời khắc sinh
tử khẩn trương cũng không chịu thanh nhàn, lại phối hợp rất ăn ý với
trường kiếm trong tay hắn, vũ động không ngừng.

Trên mặt đất liên tiếp nhận thêm thi thể, mà Nhan Dung chỉ là tổn hại một khối vạt áo nho nhỏ, có khi là hắn không cẩn thận bị vướn vào cành cây.

Bọn thị vệ thở hổn hển lui trở về bên cạnh nhị hoàng tử Lục Quyết.

Trên trán tên đội trưởng tất cả đều là từng khỏa mồ hôi lớn, "Điện hạ, người này, cũng là một cao thủ."

Còn phải nhờ tới hắn nói sao? Ở
đây mọi người nhìn ra, Nhan dung trong truyền thuyết không đơn giản ra
tay, nhưng xuất thủ là giết người, chiêu thức tổng quan là tránh né,
thình lình lại đâm ra một kiếm, nhưng không có chỗ nào mà không trúng
mục tiêu trên ngực đối thủ, để cho người phiền muộn chính là, chết là
người ta, mà hắn còn như quỷ lang khốc, dường như mình là người chịu
thiên đại ủy khuất.

“Toàn thể nghe lệnh, tập trung
mục tiêu đến trên người sát thần Nhan Hi, với lại người kia một Vương
gia nhàn tản, bắt được cũng không có giá trị lợi dụng, chúng ta chỉ cần
bắt được một mình Nhan Hi thì đã lập hạ đại công, sống thì cao quý nhất, đã chết cũng không có gì đáng tiếc, các huynh đệ, lên."

Lục Quyết lại đi lui về phía sau
một bước, tay hướng về phía trước vung lên, nếu như thanh âm của hắn
không run, đó còn có thể là một lệnh động viên hiệu quả.

Chỉ tiếc chính chân hắn còn thấy mềm nhũn, làm sao còn có thể làm cho thủ hạ có dũng khí mà nổi lên ứng chiến đâu.

Nhan Dung móc ra khăn tay thêu
cây hắc mẫu đơn lau mồ hôi nóng, lau xong cong dùng khăn tay làm quạt,
quạt trước mặt mình, "Như vậy có tốt hơn không, làm việc phải chú ý một
chút, các ngươi nếu như sớm trực tiếp hướng tới thất đệ ta xuất thủ thì
cũng không đến mức tổn hại hơn mười vị tráng sĩ, lần sau cần phải rút
bài học kinh nghiệm này."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui