Từ khi biết mình mang thai, chứng
sợ hãi của Đào Tiểu Vi ngày qua ngày nặng thêm. Đầu tiên là sức ăn giảm
rõ, Thiên Đồng cùng Thiên Sương hai tỷ muội tận tâm tận lực săn sóc về
chế biến mỹ thực, đưa đến Đào Tiểu Vi ăn uống cũng không được. Ngay sau
đó ác mộng lại quấn lấy nàng, vô luận là ban ngày hay ban đêm, nàng bình thường là hét lên một tiếng, mồ hôi lạnh nhễ nhại, khuôn mặt nhỏ nhắn
tuyệt mỹ lộ thần sắc kinh hãi.
Nụ cười bên môi đã nhiều ngày
không còn thấy, người cũng càng ngày càng gầy, ngoại trừ ăn ngủ, nửa câu nói đều không muốn nói, không chỉ là cùng Thiên Đồng Thiên Sương không
phản ứng, liền đối với Nhan Hi cũng nhàn nhạt, hắn không lôi kéo nàng
nói chuyện, Đào Tiểu Vi tuyệt đối sẽ không chủ động nói.
Vì vậy, một ngày thừa dịp Đào Tiểu Vi ngủ trưa, Nhan Hi triệu tập mọi người cùng một chỗ, tiếp thu ý kiến.
Ai, hắn ngày hôm nay rốt cục
cũng thừa nhận, cũng có chuyện hắn không làm được, từ nay về sau, ai còn dám gọi hắn là thất hoàng tử vạn năng, cần phải xem lại hắn nha.
Cái gì vạn năng, không phải là
ngay cả làm thê tử yên lòng cũng không được, nhìn nàng mỗi đêm lật qua
lật không an, Nhan Hi yêu thương cực kỳ.
Đều nói nữ tử có thai sẽ chậm
rãi béo lên, tiểu bảo bối của hắn thì trái lại, lúc không biết mang thai cứ thong thả bình thường cũng rất mũm mỉm, đã biết rồi, thân thể trái
lại gầy xuống trông thấy, mới mấy ngày trên mặt cũng đã không no tròn
như trước.
Nhan Hi so với ai khác càng sốt ruột.
Nghe xong thất đệ miêu tả, Nhan
Dung chỉ lo cười khúc khích, Nhan Hi hỏi hắn giải quyết thế nào, hắn nói hắn cũng không phải nữ nhân, càng không có hoài qua hài tử, căn bản
không nghĩ ra ý kiến gì. Nhan Hi tức giận thiếu chút nữa trực tiếp túm
áo hắn, nghĩ không ra biện pháp còn không thành thật đứng ở một bên nghe người khác nói, lại như kẻ xấu không có việc gì trộm cười hề hề, giúp
không được gì còn ảnh hưởng tâm tình người khác.
Thường vẫn ít lời, Trúc Diệp Đồng bỗng nhiên nói xen vào, "Ta nhưng thật ra có một biện pháp, không biết có hiệu quả hay không."
"Nói một chút xem." Nhan Hi nhãn tình sáng lên.
... . . . .
Trời chưa sáng hẳn, Đào Tiểu Vi
đã bị Nhan Hi lay tỉnh, đầu tiên là trên môi đầy đặn của nàng chạm một
cái, chung quy là không khống chế được, chậm rãi làm sâu sắc nụ hôn, lời lẽ dây dưa, thẳng đến nàng thở hồng hộc, Nhan Hi mới cố nén dục vọng,
tiếng nói khàn khàn, "Tiểu trư, nàng đã ngủ nhiều ngày rồi, thân thể
không đau nhức sao ? Nhanh đứng lên một chút, ngày hôm nay ta mang nàng
ra ngoài giải buồn."