Sáng sớm, Cửu Đĩnh cùng các huynh
đệ nội thị doanh trước một bước đem hành lý quần áo và đồ dùng hàng ngày vận chuyển lên thuyền.
Trên biển nổi lên sương mù,
trong vòng trăm mét cái gì đều thấy không rõ, Nhan Dung nghe xong kiến
nghị của người lái thuyền, lùi lại thời gian ra khơi. Đào Tiểu Vi ngực
luôn sợ hãi, từ khi rời giường, mí mắt trái giật rất lợi hại, Thiên Đồng cười ha hả nói, máy mắt trái sợ là phu nhân hảo vận a. Đang nói, Đào
Tiểu Vi mắt trái không nhảy nữa, tay lại run run nàng vì vậy lại hỏi
Thiên Đồng là có nghĩa gì, Thiên Đồng mím môi không đáp, chỉ nói Đào
Tiểu Vi là đang khẩn trương, lòng vẫn nhớ tới chuyện rời bến, thế cho
nên tâm tư hoảng hốt.
Đào Tiểu Vi không thể làm gì
khác hơn là năn nỉ Nhan Hi đến cạnh biển nhìn một cái, không được thì
chính nàng muốn đích thân đi. Không lay chuyển được nàng khó có được một lần làm nũng, sau khi ăn xong điểm tâm, hắn dặn hai thị nữ cùng ba bà
đỡ chiếu cố hảo Đào Tiểu Vi, Nhan Hi lúc này mới vội vã hướng cạnh biển
đi.
... .
Lộ trình ba tháng dùng một tháng đi xong, thái tử cùng một đội nhân mã ngày đêm lên đường, rốt cục sáng
sớm đã vào thành Tuyền Châu.
Chờ hồi lâu, mật thám đón hắn
vào một khu nhà dân, "Điện hạ, thất điện hạ cùng người nhà ẩn cư tại
thành đông, xung quanh đều là thân binh của thất điện hạ, bọn thuộc hạ
tới gần lập tức sẽ bị phát giác, cho nên xác định nơi ở của bọn họ xong, chỉ phái người ở xa xa giám sát."
"Tốt, làm tốt lắm." Thái tử nhắm lại hai mắt uể oải, nhấp một ngụm trà, đứng lên nói, "Chúng ta hiện tại phải đi."
"Điện hạ, ngài bây giờ quá sớm, hơi chút nghỉ ngơi, lát nữa cũng không trễ."
"Không, cứ như vậy đi, việc này không nên chậm trễ."
... . .
Trong phòng vắng vẻ, những thứ
Đào Tiểu Vi quen dùng đã tống lên trên thuyền, sau khi dùng một chén nhỏ nùng thang, thân thể ấm lên. Chỉ là tâm thủy chung an tĩnh được, luôn
co quắp nhảy lợi hại, dùng nắm tay nhỏ đè lại cũng vô pháp chống đỡ loại cảm giác khủng hoảng không hiểu này.
Nàng bắt đầu hối hận khi để Nhan Hi đi nhìn thuyền, từ khi hắn ra sân, một cổ cảm giác phi thường không
tốt như bao phủ trong lòng. Nàng an ủi mình, không có việc gì, sau khi
sương mù tan, nàng sẽ cùng Nhan Hi cùng nhau lên thuyền, cáo biệt quá
khứ, đi đến nới không hề có Tề quốc cùng Yến quốc ân cừu, không hề có
địa vị quyền thế, có chăng, chỉ cần hắn cùng nàng, hay là, sau đó không
lâu, còn có một tiểu tử khả ái.