"Các ngươi đều lui xuống phía dưới đi." Nhan Hi bình thản gật đầu, giống như bình thường, phất tay ra lệnh cho người thối lui. Chờ quản gia đi tới cửa thì hắn mới tiếp thêm một
câu, "Quản gia, ngươi làm rất tốt, bọn hạ nhân đều làm tốt."
Trên mặt bọn họ lập tức ức chế
không được mừng rỡ, bọn họ được Gia khích lệ, Vương gia bình thường
không thích nói chuyện, hôm nay lại cũng nhịn không được xuất khẩu khen
ngợi, bọn họ vui đến có thể bay lên được.
"Thất đệ, ngươi chuẩn bị lúc nào
vào cung diện thánh?" Nhan Dung đem khăn tay nhỏ bé trở lại ngực, chuyện vừa rồi hắn nghe toàn bộ, cũng chỉ có thể thở dài, trong lòng đã biết
rồi, Nhan Hi trong lòng luôn luôn còn có một tia tình cảm phụ tử, nay
cũng triệt để bị chuyện quản gia bẩm báo trừ khử sạch sẽ.
Hiện tại liền hắn cũng không có lời nào để nói, trong đầu những từ ngữ vì phụ hoàng giải vây cũng nghĩ không ra.
Quá đáng, biết Nhan Hi rời kinh,
lập tức ban chỉ sắc phong Vương phi người ta làm Hoàng phi, còn phái tới kiệu nghĩ tiếp người vào cung ngay, trực tiếp gạo nấu thành cơm để Nhan Hi chỉ có thể giương mắt nhìn, ngậm bồ hòn làm ngọt. Không nghĩ rằng,
Nhan Hi vốn là đã có trong đầu ý nghĩ rời kinh, không bao giờ trở về,
Đào Tiểu Vi cũng đã mang đi theo, hoàng đế tạo ra một khoảng cách, lúc
này mới hiểu được hậu quả nghiêm trọng, lại lập tức chém giết thái giám
truyền chỉ không may kia, đem hai chữ Hoàng phi đổi thành Vương phi, lại một lần nữa viết thánh chỉ, giấu đầu hở đuôi.
Chỉ tiếc, Nhan Hi cũng không phải
kẻ ngu si, điểm nhỏ ấy, nghĩ một chút cũng đoán được sự thực, huống hồ
ngày đó tuyên chỉ, bọn họ cư nhiên còn mang theo long kiệu của hoàng đế
đi tiếp người, mặc dù là thánh chỉ sửa thì như thế nào, thực sự cũng
giấu diếm không được ai. Quản gia, người gác cổng, thị vệ, những người
này đều có thể thấy rõ, tưởng giấu được Nhan Hi, thật sự rất buồn cười.
Hiện tại, không chỉ Nhan Hi trái
tim đã băng giá, liền Nhan Dung cũng lười khuyên giải. Hỏi Nhan Hi khi
nào vào cung, bất quá là Nhan Dung muốn làm gì đều biết rõ, về phần Nhan Hi trong lòng dự định như thế nào, hắn cũng không thể nói được, chỉ có
thể mang toàn lực giúp đỡ, Nhan Dung cùng Nhan Hi, hai huynh đệ vẫn
cùng một mắc xích, từ thuở ở Tĩnh cung bắt đầu, dấu vết này đã thật sâu
ghi trong đáy lòng mỗi người.
Nhan Dung rất bình thản.
Nhan Hi cởi xuống nhuyễn kiếm, dùng khăn trắng sạch sẽ lặng lẽ lau chùi.
Quả nhiên là gió thổi mưa giông trước cơn bão.