Hôm sau, Đào Tiểu Vi cùng Tướng Công dậy thật sớm.
Nhan Hi đi luyện võ, Đào Tiểu Vi thu xếp chuẩn bị bữa sáng.
Từ khi nàng nhập phủ làm nô tỳ,
sau lại tấn cấp làm tiểu thư, cuối cùng là thành hôn cùng Nhan Hi, mười
mấy năm qua, có thể nói trù phòng là nơi nàng chưa từng đến. Ngày hôm
nay nàng lần đầu tiên hăng hái như vậy, quản gia càng ở sát sau người,
âm thầm phát sầu, đối với Vương Phi trù nghệ không rõ này, hắn cũng
không trông cậy rằng chỉ một đêm nàng sẽ từ người hoàn toàn không biết
gì, biến thành một đầu bếp thiên tài.
Hắn hiện tại lo lắng Đào Tiểu Vi
thái hoa quả bị thương tay, nhóm lửa bị phỏng, một gian nhà bị thiêu
không quan trọng, vấn đề là, vạn nhất bị thương đến Vương phi một chút,
Vương gia nhất định sẽ không chút do dự, lột da hắn.
Quản gia không muốn như nhiều năm
trước, cái mông ăn đòn mơ hồ còn đau, hắn cũng chỉ có thể lo lắng suông, chứ không có biện pháp, đi theo phía sau Đào Tiểu Vi mà vò đầu bứt tai
không an ổn.
Ngoài dự định, khi đến trù phòng,
Đào Tiểu Vi không có tự thân xuất mã. Nàng để cho những nữ đầu bếp đã
chuẩn bị sớm vẫn tiếp tục làm, chỉ ra lệnh chuẩn bị Điền tự thảo (loại cỏ bốn lá hình chữ điền) làm nguyên liệu, rồi ở một bên chỉ huy hạ nhân làm một bàn thức ăn
chay, chất béo rất ít, sau khi xoay trở chảo cho nóng, bỏ vào Điền tự
thảo, rồi trở hai lần là có thể mang ra bàn ăn.
Đào Tiểu Vi đi tới bên cạnh quản gia, cười tủm tỉm nói, "Ta là một người rất lượng sức mà đi, sẽ không làm những chuyện không làm được, chỉ là thấy trong sách một vài món đặc biệt, nên muốn làm cho Vương gia ăn, đáng tiếc trù phòng không có những nguyên liệu cần thiết."
Chỉ cần Đào Tiểu Vi không tự mình
động thủ, lập tức quản gia vỗ ngực biểu thị nhất định y theo tâm ý của
Vương phi mà làm, tự mình lấy bút ghi lại những nguyên liệu Đào Tiểu Vi
yêu cầu, cẩn thận tỉ mỉ viết xong còn đưa đến trước mặt Đào Tiểu Vi để
nàng kiểm tra một lần, xong mới nhận về gấp lại cẩn thận, mang theo
trong người, "Vương phi yên tâm, lão nô đi phân phó người mua nguyên
liệu, chỉ là trong đó có mấy thứ phải từ phía tây xa xôi đem tới, không
nhất định lập tức có được."
"Ngươi tận lực a, những gia vị này rất trọng yếu, thiếu chúng nó, hương vị luôn luôn kém rất nhiều." Đào Tiểu Vi mỉm cười nói.
"Lão nô sẽ tận lực."
Gật đầu, Đào Tiểu Vi xoay người nói lời từ biệt cùng những hạ nhân đang bận rộn trong trù phòng , không có khí chất chủ tử
cao cao tại thượng, nàng đối với mỗi người đều mỉm cười, không ngại
người khác làm ảnh hưởng đến tâm tình đang tốt của nàng.
Đợi nàng rời đi, một người phụ
nhân rất ít nhìn thấy Đào Tiểu Vi ra nội viện, đã cả gan nói ra suy nghĩ của mình, "Nguyên lai Vương phi chúng ta nhân ái như vậy, từ trước quả
thật là không thấy mặt."