Nhan Dung đang tươi cười bỗng chốc biến mất, thì ra Nhạn Đãng sa là vì hắn mà chuẩn bị.
Quả nhiên, Tề Túc nhe răng trợn mắt thở hổn hển, khó nhọc tiếp tục nói,
“Ta không biết người nào là Nhan Dung, sẽ không hay nếu nhắc ở trước mặt muội muội, ta nghĩ giết chết Nhan Hi cũng như nhau, cũng là ý tứ của nữ quốc sư, chỉ bất quá sai một từ. Vì vậy. . .”
Vì vậy mới sinh ra loại lựa chọn như thế, muốn Đào Tiểu Vi giữa Tuyệt Tử Hoàn cùng Nhạn Đãng Sa đưa ra quyết định, vô luận nàng chọn cái gì,
chiếu theo việc phục quốc thì chọn bên nào cũng có lợi.
Nhan Hi quay đầu lại, nhìn Nhan Dung, tuy rằng không nói lời nào, nhưng
trong mắt cũng tự tiếu phi tiếu. Là hắn cắt hết tóc của Tô Bối Nhi, hiện tại hay rồi, ả đã ghi hận, không tiếc tất cả trả giá cũng muốn báo thù, nhìn xem, lần này Tề Túc chỉ là một bắt đầu, sau này, còn không biết có bao nhiều kế hiểm ác hớn đối phó Nhan Dung đi.
Bất quá, từ trước đến nay gan Nhan Dung rất lớn, hắn chỉ là không nói mà nhún nhún vai, mặt đối mặt với ả còn không sợ, đến ám chiêu lại càng
không sợ, binh đến tướng đỡ, dù là đánh không lại cũng có thể chạy trốn, Tô Bối Nhi dù sao cũng không phải một tiểu cô nương, có thể dùng tình
người để hóa giải, cùng Nhan Dung người đã lăn lộn trên giang hồ nhiều
như thế, ranh mãnh hơn cũng không thể qua được hắn.
Người có võ công tương xứng cũng không phải đối thủ đấu trí cùng hắn.
“Nói như vậy, loại dược này còn có rất nhiều?” Nhan Hi chán ghét hỏi.
“Nữ quốc sư chỉ đưa tới một viên, bởi vì trong chúng huynh đệ chỉ có ta
biết thuật dịch dung, cũng biết võ công, cho nên bọn họ đem nhiệm vụ này giao cho ta, muốn ta lén lút lẻn vào, nghĩ cách tìm được muội muội,
hoặc là, tìm cơ hội đem thuốc bỏ vào thức ăn của ngươi.” Thanh âm càng
nói càng nhỏ, tới cuối cùng càng giống như là hắn đem kế hoạch nói ra
bằng ánh mắt, loại chuyện này làm sao nói a, làm sao có thể ở trước mặt
đối tượng mình muốn giết, nói rõ kế hoạch giết hắn như thế nào, đây
không phải là muốn có chuyện sao, muốn tự thắt cổ mình vì ngại mệnh quá
dài à?
Vốn tưởng tốt tồi, giờ họa lại rơi trên đầu hắn, còn chưa kịp vui vẻ,
nhiệm vụ không thành còn chưa nói, lại bị người bắt được, mạng nhỏ cũng
bị người ta nắm trong lòng bàn tay, Tề Túc thở dài, có chút mất mát.