Lần thứ ba thở dài, một chút dư thừa còn lại của cơn tức
đều bị hờn dỗi của Đào Tiểu Vi làm biến mất, không còn lại nữa điểm.
Vươn bàn tay to, hắn ôm nàng vào lòng, chăm chú mà ôm lấy, vuốt lại mấy
sợi tóc loạn trước trán Đào Tiểu Vi, thấp giọng nói, “Vi vi, thế giới
này không đơn thuần như nàng nghĩ, hoàng thất là nơi càng không nên tin
tưởng, vì vương vị, không có gì là không thể hi sinh, nàng không cần
thương tâm khi bị thân nhân lợi dụng, như vậy mới không ôm thêm huyễn
tưởng, bằng không, tiếp theo sẽ không phải có vận khí tốt như hôm nay,
có thể toàn thân trở ra.”
Tề Túc có thể trà trộn vào gặp Đào Tiểu Vi, kích động nàng để thân tình
buông rơi chính mình, khó bảo toàn có một ngày, không có người “Ca ca”
thứ hai, không chút do dự mà xuất thủ với Đào Tiểu Vi.
“Người xấu, ta nghĩ thông rồi, Tề Quốc nếu đứng cùng ngươi một chỗ, hai
loại tình cảm phải lựa chọn, rất khó rất khó, ta nhất định sẽ đứng ở bên ngươi, nhưng trong lòng không tránh khỏi vì không giúp được người thân
mà áy náy, nhị tẩu dạy ta, sự tình không cần nhìn phức tạp như vậy, chỉ
cần vâng theo lời cổ ngữ “xuất giá tòng phu”, tất cả liền rõ ràng sáng
tỏ. Ta đã là thê tử của ngươi, dĩ phu vi thiên (coi chồng là trời), việc nhà là chính, tình lý trong ta có thể làm được, có thể giúp, thế nhưng
quá phận của ta, nguy cơ đến phu gia, ta sẽ kiên quyết không giúp.” Đây
không phải là muốn nói lấy lòng, Đào Tiểu Vi suy nghĩ cả ngày, tổng hợp
lại lời khuyên bảo của Trúc Diệp Đồng, đã cho ra kết luận, từ đó, nàng
cũng quyết định coi đây là chuẩn, xử lý mâu thuẫn trong quan hệ thân
nhân cùng phận thê tử.
Xuất giá tòng phu, Nhan Hi nghiền ngẫm hàm nghĩa bốn chữ này, tâm tình tốt hơn nhiều.
Bàn tay nhẹ nhàng bao trùm lấy cái mông nhỏ nhắn của nàng , vì nàng trị
liệu những mảng ứ xanh, nguyên bản là dự định để nàng nằm một chỗ ba
ngày ba đêm, bất quá hiện tại, bốn chữ xuất giá tòng phu đáng giá cho
hắn xuất thủ, sớm giải trừ nghiêm phạt của nàng.
Ấm áp cùng tình ý dần dần tràn ngập, đau đớn dần dần biến mất, thời gian chỉ bằng uống một chén trà, cái mông đau đã khôi phục như bình thường,
Đào Tiểu Vi vui vẻ lấy tay sờ soạng cả nửa ngày, sau khi xác định không
hề đau đớn, nàng vui vẻ ôm mặt Nhan Hi, đưa lên một cái hôn mềm nhũn ướt át trên mặt. (hi’hi’, mặt ảnh dính…của tỷ ý.)
Nhan Hi căn bản sẽ không thỏa mãn với loại trình độ thân mật này, bàn
tay to chế trụ gáy Đào Tiểu Vi, không cho nàng thoát đi, thuận thế tấn
công môi nàng, khí nóng ngày càng ngùn ngụt. Nguyên vốn là muốn dập tắt
lửa, xem ra, hỏa thế càng ngày càng mạnh, lửa cháy lan ra cả đồng cỏ tạo thành một màn khói đặc cuồn cuộn.