Cho dù như thế nào, điều Tề Duyên nói ra cũng chính là
vấn đề của ngũ quốc được đút kết từ góc nhìn khách quan, đề cử ra một
người đứng đầu là việc phải làm ngay bây giờ, vấn đề là, vị trí này sẽ
rơi vào tay ai.
Ngũ quốc cũng chỉ là lợi dụng nhau và có phòng bị, bất
luận nước nào chiếm được vị trí này thì đối với bốn nước còn lại cũng
không có gì tốt, bọn họ đều sợ quân binh nước mình trở thành tốt thí
trước mặt đại quân Yến quốc, nên thôi thúc bốn nước khác tiến lên,
không cần hi sinh tướng sĩ, cũng dễ dàng hưởng thụ thắng lợi khi tiêu
diệt Yến quốc.
Nhưng ai cũng không phải ngu si như vậy, bọn họ cũng khôn khéo nghĩ đến mục đích này.
“Rút thăm.” Ngụy hoàng đế lên tiếng, ở đây hắn có thân
phận lớn nhất, nhưng cũng không được đối đãi tốt nhất, cũng giống hoàng tử Tề quốc, hắn là một hoàng đế vong quốc, vứt bỏ con dân đang hốt
hoảng mà trốn đi, trong tay không binh không quyền, không hề có được
tôn nghiêm của một bật đế vương.
Vì vậy, mỗi nước lựa chọn ra một võ tướng, sau khi hắn
kể lại hoàn cảnh xuất thân cùng các chiến tích đạt được, mỗi nước có ba phiếu để chọn, nước nào có nhiều phiếu được chọn, dựa theo ước định,
người của nước đó sẽ thống lĩnh ngũ quốc, cùng Yến quốc quyết một trận
tử chiến.
Bất quá, kết quả lại ngoài dự đoán của mọi người, có thể cũng đúng nếu xét đến tình cảnh hiện tại.
Người của Lỗ quốc : ba phiếu.
Triệu quốc : ba phiếu.
Miền Bắc Trung quốc : ba phiếu.
Chu quốc : ba phiếu.
Bộ lạc Ngũ Đố vẫn là ba phiếu.
Tề quốc cùng Ngụy quốc lần này không có quân binh tham
gia, không chỉ là trên danh nghĩa không được thêm vào thành ” Bảy nước
liên minh”, mà ngay cả quyền được bình chọn cũng bị tước đoạt.
Kết quả như vậy, rất hiển nhiên là các nước đều dùng ba
phiếu của mình chọn chính nước mình, mỗi người đều có tư tâm, không một nước nào ngoại lệ.
Rút thăm thất bại, doanh trại lớn lại khôi phục ầm ĩ như trước, vấn đề tranh luận cũng không thay đổi, ai là người đầu tiên
xuất binh.
Tất cả trở lại điểm ban đầu.
Tô Bối Nhi đứng lên, phiền chán không muốn nhìn nữa,
chậm rãi đi ra khỏi quân trướng, đây chỉ là một đoàn vô dụng, thế nào
có thể chinh phục được quân binh của Nhan Hi, hay là, chính nàng không
nên trông cậy vào đám ô hợp này, tất cả đều không đáng tin cậy.
“Tiểu Bạch, thập tứ hoàng Tử của Tề quốc ở đâu ?” Đi ra khỏi cuộc họp nghị cũng đã giữa trưa, Tô Bối Nhi chưa từng nhìn qua Tề Túc từ khi hắn bị trả về, đây cũng là cơ hội thong thả hiếm có, nàng
quyết định đi “Quan tâm” một chút thân thủ trọng thương của tên hoàng
tử kim chi ngọc diệp này.