Gần tối, hai vị vương phi cùng nhau bày trí một bàn đầy thức ăn phong phú, hoàn ngoại lệ chuẩn bị một bình nhỏ rượu ngon.
Nhìn trên bàn mỗi thứ đều tinh xảo, Nhan Hi nhíu mày nói, “Mấy chuyện
này, sau này hãy giao cho đầu bếp trong quân làm là được rồi.”
Đào Tiểu Vi tự mình giúp hắn xới cơm, khuôn mặt ngây thơ tươi cười, nàng không bị sự lạnh lùng ở hắn đánh bại, vì nàng sớm đã thành thói quen
Nhan Hi có bộ dạng này, cho nên từ trong mắt hắn, nàng nhìn ra phía dưới biểu tình băng lãnh là thành thật quan tâm.
Người này nha, nói lời quan tâm cũng nói cứng ngắc như thế, người ngoài
không biết, còn nói hắn không biết phân biệt đi. Nhưng kỳ thực là Nhan
Hi đau lòng vì Đào Tiểu Vi vất vả mà thôi.
Nhan Dung có vẻ tương đối vui vẻ hơn, hắn tiếp nhận bầu rượu, như một
tiểu miêu tham ăn nuốt một ngụm lớn nước bọt, “Lại chuẩn bị ít như vậy
sao? Còn chưa đủ ta một người ăn đi.” Mặc dù nói như vậy, nhưng hắn cũng nhìn Trúc Diệp Đồng mãn nguyện, sau đó mới lấy chén rượu nhỏ rót một
cốc tràn đầy.”Thực sự là phong phú oa, đệ muội, có phải có việc gì vui ? Hay hôm nay là ngày gì đặc biệt?”
“Nhị tẩu, không thể uống rượu.” Trương ngự y lúc gần đi đã nói những
việc cần chú ý, nữ nhân có thai đầu tiên là không thể uống rượu, Đào
Tiểu Vi nhớ rất kỹ.
Trúc Diệp Đồng cảm động cười cười, nâng cốc đưa tới trước mặt Nhan Dung, “Tướng Công sẽ giúp ta uống.”
“Tiểu đồng, nàng khó chịu sao ?” Nhan Dung mẫn cảm lập tức ý thức được,
hắn khẩn trương quan sát trên dưới, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Trúc Diệp Đồng, làn da so với ngày thường vẫn trắng mịn như ngọc, cũng không có
màu sắc tật bệnh, hay lo lắng.
Đào Tiểu Vi biết rõ Trúc Diệp Đồng là muốn chờ lúc không có ai, mới cùng Nhan Dung, hai người chia xẻ niềm vui thật lớn này, vì vậy làm bộ chịu
không nổi khuôn mặt đang khẩn trương của Nhan Dung, nàng dựa trên vai
Nhan Hi, “Tướng Công, ngươi có cảm thấy đột nhiên có trận gió lạnh thổi
qua, ta muốn nổi hết da gà a.”
Nhan Hi một ngụm uống cạn ly rượu, vươn tay chụp tới, lấy đi bầu rượu
trước mặt Nhan Dung, Đào Tiểu Vi thuận tay tiếp nhận, nhu thuận giúp hắn rót rượu. Nhan Hi cuối mắt, thật sâu liếc nhìn nàng, vừa một ngụm uống
cạn.
Nhan Dung rống giận, “Lão Thất, chừa ta một chút.”
Trong quân doanh cấm rượu, lại là người cầm đầu binh sĩ thì càng không
thể ngoại lệ, Nhan Hi cùng Nhan Dung làm gương tốt, đã mấy tháng không
nếm rượu, cho nên hôm nay, chuẩn bị cũng chỉ có một bầu rượu, thật sự
lợi hại khi công phá thâm tình huynh đệ của họ a.