Làm hoàng đế thất vọng nhất chính là, đã qua nhiều ngày như vậy, thái tử dĩ nhiên vẫn không có một chút đối sách nào. Hắn nghẹn lời, mặt mày đỏ bừng, cuối cùng cũng
phải lên tiếng, lo lắng sợ hãi nói, “Khởi bẩm phụ hoàng, thật ra biện
pháp thì nhi thần cũng đã nghĩ, chỉ là, có chút khó khăn, nếu như xử lý
không được, rất có khả năng. . .”
Lời nói không rõ, thái tử gục đầu xuống.
Hoàng đế thường ngày ghét nhất loại người hay nói phân nửa, không nghĩ tới
hôm nay trong triều đình, biết rõ lão đang lòng nóng như lửa đốt, thái
tử còn không một hơi mà nói ra toàn bộ, còn giở thói một bước vào cử một bước ở ngoài, muốn nói cũng không dám nói, không dám nói còn nói ra
phân nửa, lão tức giận, đập bàn liên phách, long quan trên đầu cũng kịch liệt run theo.
Thái tử run run, từ trong nỗi kinh sợ hắn nhớ đến tính tình hoàng đế, nửa người trên đổ mồ hôi lạnh, việc đã tới nước
này, mặc kệ chủ ý kia có được hay không, hắn cũng phải nói ra để thử
xem vận khí, Vì vậy thái tử giả vờ trấn định nói, “Phụ hoàng, thời kỳ
đặc biệt phải dùng biện pháp đặc biệt, nhi thần đã nghĩ qua, quanh kinh
thành còn ba thành và hai mươi mốt quận còn tồn lương, chúng ta sẽ dung
nó đưa đến biên cảnh làm quân lương.”
Trong đầu hoàng đế nảy ra
một dấu chấm hỏi thật to, việc tồn lương của ba thành và hai mươi mốt
quận không phải đã được xem xét qua ba lần rồi sao? Nếu như có, vì sao
không sớm lấy ra, mà phải chờ tới bước không còn cách nào khác, mới thay đổi là còn lương thực?
Một lão đại thần râu tóc bạc trắng bước
ra, đó là Hứa đại nhân người chịu trách nhiệm về mặt canh nông, mặt lão
như rất kinh khủng, liên tục lắc đầu xua tay, “Hoàng thượng, không được
nha, những phần tồn lương này là dự trù căn bản, tuyệt đối không thể
động đến.”
“Vì sao?” Hoàng đế không hiểu.
Thái tử sắc mặt
xanh xám, Hứa đại nhân vốn là người của hắn, hôm nay cư nhiên nhảy ra
bài xích, chỉ bất quá do có mặt hoàng đế, hắn không thể ngay tại chỗ này làm khó dễ, chỉ có thể nhìn về phía Hứa đại nhân bằng ánh mắt tràn ngập oán độc.”Hứa đại nhân, biên quan báo nguy, quân giữ nước không có lương thực, chẳng lẽ muốn tướng sĩ của chúng ta trong tình thiếu đói mà chống lại ngoại xâm sao? Nếu bởi vì quân lương tiếp tế không đủ mà không ngăn được ngũ quốc liên minh, ngươi có khả năng gánh chịu trách nhiệm này
sao?”
Hứa đại nhân trăm triệu lần không ngờ tới, thái tử có thể
đem mũi dùi lớn như vậy chỉa vào hắn, nhất thời tức giận giận sôi lên,
thân thể run rẩy, “Khởi bẩm hoàng thượng, trong khố hiện giờ của ba
thành và hai mươi mốt quận là lương thực tốt nhất được tuyển ra làm
giống, nó dùng cho mùa vụ sang năm, nếu không có, năm sau ba thành và
hai mươi mốt quận sẽ không thể canh tác, sẽ dẫn đến nạn đói.”
Cái này không chỉ là cả triều văn võ ngay cả hoàng đế đang ngồi trên long ỷ cũng không thể bảo trì bình tĩnh, lão nghiến răng nghiến lợi phun ra
một câu chê trách, “Thái tử của trẫm, đây là cách khẩn cấp ngươi nghĩ ra được sao?”
“Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần cũng biết làm như vậy
xác thực có chút quá phận, bất quá, việc cấp bách là bảo toàn quân lương cho biên cảnh, về phần hạt giống cho sang năm, có thể chuyển đến từ các quận khác, thời gian cũng sẽ không gấp.”
Hứa đại nhân lập
tức hai tay ôm quyền, cao giọng phản đối, “Bệ hạ, thần là chủ quản canh
nông, đối với chuyện đất canh tác rất rõ ràng, đất ở ba thành và hai
mươi mốt quận có nông sản khác với các quận ở xa, coi như là đem hạt
giống từ đó về, cũng rất khó bảo đảm, năm sau sản lượng vẫn cao như cũ,
mỗi nơi mỗi nông sản, rất có thể bị thất thu, bệ hạ, lúc này tuyệt đối
không thể được, đây không phải là thượng sách.”
Có thêm một người nữa đứng ra, đó là Lý đại nhân, người vẫn luôn sát cánh cùng tam hoàng
tử Nhan Sóc, và cũng là hoàng thân quốc thích là cậu của Nhan Sóc . Vì
vậy hắn nhảy ra đổ thêm dầu vào lửa, “Bệ hạ, Hứa đại nhân nói rất phải,
hơn nữa cho dù là đem hạt lương tồn trong cả nước đến, cũng chỉ như muối bỏ biển, vô pháp giải quyết triệt để nguy cơ về quân lương, ngoài ra
còn phải bảo trì đủ lương thảo cho dân, thật đúng là không thể.”
“Nếu như ngũ quốc liên minh đánh vào được, cho dù những lương thảo này là
quan trọng, nhưng sang năm còn có cơ hội gieo hạt sao?” Thái tử nhịn
không được trả lời lại một cách mỉa mai, không đợi hắn nói nhiều, ngồi
cao cao trên long ỷ, hoàng đế đột ngột quát,
“Thái tử, đừng hồ
ngôn loạn ngữ.” Tay lão run run chỉ vào hắn, hắn đã từng là nhi tử lão
coi trọng, hôm nay thực sự làm hắn nản long, cực kỳ thất vọng.
Đó là thái tử mà lão chọn ra để thừa kế ngôi vị sao? Gặp chuyện thì loạn,
ngu ngốc bình thường, tương lai đem Đại yến giao cho một người như hắn,
là đúng ư?
Tam hoàng tử thủy chung cúi đầu, nghe được câu chuyện đến lúc này, khóe môi hắn dãn ra một nụ cười chợt lóe mà qua.
Trên triều đình đang náo loạn, đó cũng đến lúc hắn lên sân khấu diễn phần của mình.
Một tiếng ho khan nhẹ nhàng, Nhan Sóc chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt tự tin
nhìn vào hoàng đế đang hừng hực lửa giận, “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần
có cách giữ lương.”