“Không ghen, Vi Vi cho tới bây giờ đều không ăn giấm chua, là do Cửu Đĩnh.” Trên vai hắn, nơi
Đào Tiểu Vi vừa cắn còn vươn lại chút nước bọt trong suốt, Nhan Hi mặt
không đổi sắc đem tội đổ hết lên người Cửu Đĩnh đang đứng chờ ngoài cửa, thân là thủ vệ, phải biết có thời khắc chịu thay tiếng xấu cho chủ tử
mà không hề oán hận.
Ưu nhã thu hồi cái miệng nhỏ nhắn, nàng
từ trong áo lấy ra khăn tay lau đi giấu vết trên khóe môi, “Tướng Công,
bên người Vi Vi không thiếu tỳ nữ sai bảo, mới có hai người Thiên Đồng
và Thiên Sương mà ta đã phải nghe mãi bên tai đủ thứ quy tắc, giờ lại
thêm một Chu Khải, cuộc sống của Vi Vi thực sự đáng thương a.”
Mượn cớ, toàn bộ đều là mượn cớ, nguyên nhân chân chính thì trong lòng hắn
cùng với nàng đều biết rõ, một hồ giấm chua, chua đến tê cả răng.
Xem ra, hay là một lần giải quyết cho xong việc hay nghi ngờ này của Đào
Tiểu Vi, nếu không thì cuộc sống của hắn sau này cũng không khá hơn.
Nhan Hi vươn tay, ôm gọn cả người Đào Tiểu Vi đang đứng bên nhuyễn tháp vào lòng, “Vi Vi, có chuyện này chúng ta cần đàm luận?”
Là chuyện Chu Khải vào phủ sao? Đào Tiểu Vi bày ra sắc mặt không hợp tác,
cái miệng nhỏ nhắn thì thầm, “Ta đang bận a, Tướng Công, ngày mai được
không, nhị tẩu hẹn ta may bộ đồ mới cho cục cưng, chàng ở đây hảo hảo
đọc sách nga, ta đi chút sẽ trở lại.”
“Là chuyện Chu Khải.” Hắn đi thẳng vào vấn đề, không muốn quanh co lòng vòng nữa.
Nàng trong lòng thầm than quả như thế, “Tướng Công, ta thực sự bề bộn nhiều việc a, chuyện này sau này nói được không?”
“Vi Vi, nàng đang lo lắng cái gì? Trong phủ xuất hiện một nữ tử, nàng liền
lập tức liên tưởng đến người ấy sẽ xâm phạm lãnh địa của nàng, cho nên
không phân tốt xấu toàn bộ đều bài xích, như vậy cũng không tốt.” Hiếm
thấy Nhan Hi thuyết giáo thần sắc nghiêm túc.
Đào Tiểu Vi chợt
mếu máo, hắn rõ ràng đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, còn quyết giữ ý mình, kiên trì muốn Chu Khải vào phủ, còn nói không có tâm tư riêng gì, hừ, cho rằng nàng là hài tử dễ dụ hóng sai.
“Vi Vi, trước nàng
ta chưa từng chạm qua nữ tử nào khác.” Hắn bỗng nhiên thở dài, không đầu không đuôi bắt đầu kể chuyện thời xa xôi nào đó.
Vậy thì thế nào, lúc nàng gả cho hắn, nàng cũng là nử tử trong sạch, điểm này Nhan Hi đừng hòng bắt bẻ được nàng.
“Khi có nàng, ta cũng không muốn nạp ai vào cửa.” Hắn nói ra đều là nhất
ngôn cửu đĩnh, tuy rằng hiện tại đến lúc lìa đời còn rất xa xôi, nhưng
Nhan Hi không ngại lập lời thề chung thân không đổi.