Hiện tại trong liên
quân, bốn nước còn lại đã nắm được nhược điểm nho nhỏ này của Lỗ Quốc,
bọn họ lớn tiếng ra thông cáo rộng rãi trong quân đội, nếu như không xử
phạt Tô Bối Nhi thì khả năng liên minh này sẽ không duy trì được lâu,
không chỉ như vậy, bốn nước này còn có thể liên hợp lại đối phó Lỗ quốc. Có người còn rất vô sỉ, thậm chí công khai biểu thị rằng Lỗ quốc cũng
không có người có thể đối phó Sát Thần, nếu không làm gì được Yến quốc,
đơn giản họ sẽ quay lại, trước tiên hợp lực đánh Lỗ quốc, cũng coi như
chiếm được quân đội Lỗ quốc, bắt họ phục vụ lại cho bốn nước.
Vừa lúc này Tô Bối Nhi đi ngang qua quân trướng nghe thấy, nàng không do dự phóng ám tiển đến ngay cổ họng kẻ đang nói bậy bạ kia, vĩnh viễn giúp
hắn không thể nói chuyện sằng bậy nữa.
Công khai giết người ngay
cuộc nghị sự, Tô Bối Nhi lại một lần nữa trở thành mâu thuẫn của năm
nước, đại diện của bốn nước cũng không dám nhiều lời trước mặt nàng, họ
đều biết bản lĩnh của vị cô nãi nãi này, dù đơn đả độc đấu hay toàn bộ
thị vệ trong quân trướng cùng tiến lên, cũng không phải là đối thủ của
nàng. Vì vậy, họ căm giận mà rời khỏi bàn nghị sự, lúc đi xa Tô Bối Nhi
một đoạn họ mới rống to, “Tội làm phân loạn Ngũ quốc đều do ả nữ nhân
cuồng vọng này một mình gánh chịu.”
Nói xong, không đợi Tô Bối
Nhi nổi bão sát nhân, họ lập tức lẫn đi thật nhanh, trong tích tắc đã
chạy mất, bọn họ chỉ dám nói khi đã chạy xa như thế, chẳng lẽ đứng tại
chỗ chờ Tô Bối Nhi đến giết sao, không ai ngu ngốc đến như vậy.
Đã tìm được lý do lui binh còn không mau chóng rời đi, chẳng lẽ muốn chờ
Nhan Hi chuẩn bị tốt, rồi sẽ có khả năng cho bọn họ lui binh sao, cả
quân đội Lỗ quốc ai ai cũng tồn tại tâm tư như thế.
Hiện tại, ngoại trừ chủ tướng của Lỗ quốc, trong doanh trướng bây giờ, không một ai không nghĩ đến điều này.
“Quốc sư đại nhân, ngài làm sao có thể ở chỗ ngày giết người ?” Trong đó, một gã có tính cách tương đối táo bạo nhịn không được nhỏ giọng oán giận,
thế nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt hoàn toàn không có tình người
của Tô Bối Nhi, hắn lại cố nén mà nuốt mọi lời nói trở lại.
Nữ
nhân này không phải là người hắn có thể chọc vào, quên đi, tốt nhất là
về lỗ quốc bẩm báo lại hoàng đế là được rồi, thị phi đúng sai, toàn bộ
do thánh thượng làm chủ, không cần phải ở chỗ này cùng nàng khẩu chiến.
Vì vậy, người của Lỗ quốc cũng cẩn cẩn dực dực lướt qua người Tô Bối Nhi lui ra ngoài.
Nữ quốc sư một mình đứng ở tại chỗ, nàng quay đầu nhìn bạch y thị vệ đang đứng cạnh mình hỏi, “Ta lại làm sai chuyện gì sao?”
“Thánh cô đại nhân, tất cả việc ngài làm đều đúng.” Bạch y thị vệ phóng đãng
nói, trong mắt toát ra ánh sáng sùng bài nhìn Tô Bối Nhi
Tô Bối Nhi theo lẽ thường gật đầu, cũng không để chuyện vừa rồi vươn vấn trong lòng một chút nào.