Chỉ để lại ở biên
cảnh mười vạn tinh binh, tham tướng Du Bản Xương được phục chức tiếp tục làm tướng quân chỉ huy ở đây, Nhan Hi để đội nhân mã tiếp viện quay về
trước, còn hắn thì ở lại biên cảnh hơn mười ngày mới tuyên bố trở lại
kinh thành.
Cũng không cho người báo tin chiến thắng đến
hoàng đế, nên Nhan Hi chậm rãi trở về cùng Nhan Dung, thảnh thơi uống
rượu trên lưng ngựa, vò rượu này nối tiếp vò khác, rốt cục sau ba ngày,
Nhan Dung cũng tách khỏi đại đội, hắn chuẩn bị chiếc xe ngựa nhỏ để Trúc Diệp Đồng ngồi ở bên trong, phu thê hai người tiêu sái rời đi.
Lúc cáo biệt, hương vị rượu trên người Nhan Hi cùng Nhan Dung nồng nặc đến mức muỗi cũng không dám tới gần.
Đào Tiểu Vi buông tay đang nắm chặt tay Trúc Diệp Đồng, một mình buồn bả
trở lại bên trong xe ngựa của mình, đã lâu cùng Trúc Diệp Đồng sớm chiều làm bạn, nàng nghĩ rằng sẽ cùng nhau chào đón tiểu sinh mệnh ra đời,
không ngờ tới khi chiến tranh kết thúc cũng là thời khắc chia ly, Trúc
Diệp Đồng dựa theo Nhan Dung phân phó, đem mọi lý do nói hết cho nàng để giải thích, Đào Tiểu Vi có thể hiểu được bọn họ, kinh thành quả thật
không phải nơi an cư, Nhan Dung không quen bị ràng buộc, cũng không nghĩ để Trúc Diệp Đồng phải sống một cuộc sống lúc nào cũng có thể quỳ lạy
người khác.
Nhan Hi tiễn phu phụ Nhan Dung xong xoay người trở về.
“Vi vi, khí trời tốt như vậy, nàng vẫn ở trong xe ngựa sao, định từ nay về
sau làm một thục nữ à?” Nhan Hi xốc lên rèm che của xe, một câu nói đùa
nhưng vẫn mang theo khí chất bình thường của hắn.
Một cặp mắt liếc trả, một chút cũng không buồn cười, hắn căn bản không có khả năng chọc cười a.
“Ra ngoài đi, chúng ta cùng cưỡi ngựa, hôm nay hai ta sẽ đi cắm trại, ta và nàng đến ngọn núi gần đây đi dạo, nghe nói ở đó có phong cảnh rất đẹp,
không khí trong lành, không chừng có thể có một cái làng nào đó, chúng
ta sẽ ăn một bữa ăn dân dã.”
Như cũ không có gì hứng thú, Đào
Tiểu Vi vẻ mặt cô đơn, hai tay ôm chặt gối, “Ta không muốn đi, Tướng
Công, chàng một mình đi đi.”
“Đừng ép ta.” Người tà có ý, nhưng Đào Tiểu Vi giống như nước trên thác đổ xuống thật là vô vị.
Nàng vẫn là bướng bỉnh, cả người vô tình.
Nhan Hi không giận mà ngồi vào bên cạnh nàng, “Sau này cũng không phải là
hoàn toàn không có cơ hội nữa, chờ nhị tẩu sinh xong hài tử, ta sẽ dẫn
nàng đi thăm bọn họ.”