Bị Nhốt Vong Quốc Công Chúa

Cửu Đĩnh đứng ở cửa, rất cực lực nhịn cười, chỉ cần có Vương phi ở đây chủ tử nhất định sẽ không tức giận.

Đào Tiểu Vi tiếp tục đọc tiếp lễ thiếp, tam tứ ngũ lục hoàng tử đều viết
thiếp mời, ý tứ cũng không khác nhau lắm, đại loại là ai cũng nói muốn
khi nào Nhan Hi về kinh, nhất định phải đến quý phủ của họ ca hát dự
tiệc để thắt chặt tình huynh đệ, mấy hoàng tử nhỏ tuổi còn chưa biết
loại giả tạo này, cho nên không có đưa tới cái gì cả, trừ một người, đó
là thái tử, hắn vẫn duy trì im lặng, mấy ngày hôm trước từ kinh thành
đưa tới tin tức nói hắn bị bệnh, từ từ trầm trọng, cửa phủ đóng chặt,
người nào đến thăm bệnh cũng một mực không gặp, đối với triều chính cũng chẳng quan tâm.

Rốt cục xem đến chán, Đào Tiểu Vi mới đi tới bên cạnh Nhan Hi, ngồi ở trên đùi hắn, hai cánh tay ôm lấy cổ làm dời đi
lực hấp dẫn của quyển sách trên tay Nhan Hi, “Tướng Công, nếu như những
lễ vật này đều nhận, khố phòng nhà chúng ta không chừng chứa không đủ.”

Nhan Hi nhíu mày, cánh tay khoát lên hông Đào Tiểu Vi, cố định trụ thân thể
không ổn định của nàng, “Nàng thích ngủ ở trên đống châu báo không?”

“Mấy thứ đó làm sao có thể làm giường ngủ?” Sờ sờ gương mặt Nhan Hi, Đào
Tiểu Vi nghiêm nghị, khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú giảng giải, “Tướng
Công, không phải ta nói chàng, tuy rằng chàng trên chiến trường rất lợi
hại, bất quá để thưởng thức hết các loại này, là cần có thời gian dài
phải học nha.” Vốn muốn cho Nhan Hi không có việc gì là cứ nhìn đến
sách, nên nàng quyết định dùng nơi chứ sách chứa những thứ này, nhưng
Đào Tiểu Vi nhớ lại, hắn là người tay không rời sách, trong thư phòng ba mặt tường đều chứa sách cổ, hắn cơ bản đều đã đọc qua, vì vậy nàng quay tròn mắt, vòng vo vài vòng liền thay đổi lý do, “Hay là dưới đất khảm
ngọc, châu báu mã não lót sàng, à còn trên nhà xí dùng đá mắt mèo làm
thành một vòng cho đẹp, lúc này mới hiện ra là Duệ Vương gia khác biệt
với mọi người nha.”

“Vi vi, đá mắt mèo lát ở nhà xí, vậy khi ngồi trên đó, nhiều con mắt nhìn chằm chằm ta sẽ không chú tâm ‘làm việc’
được.” Rốt cục nhìn thấy Đào Tiểu Vi thu hồi lại biểu cảm thương tiếc,
Nhan Hi rất có kiên trì cùng nàng tranh cãi, nhìn nàng cười khanh khách
khả ái, cả trái tim cũng ngập tràn đầy vui vẻ, tất cả đều cảm thấy mỹ
mãn.

“Cái này đâu phải vấn đề chính a? Không được, vậy đổi thành
dạ minh châu, như vậy buổi tối khi đến nhà xí cũng không cần dùng đèn
lồng nha.” Nói xong, không đợi Nhan Hi cười, chính nàng đã nhịn không
được cười to không ngừng vì ý tưởng kỳ lạ này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui