“Tam điện hạ, Hoàng
thượng nghe nói Thất điện hạ sắp trở về, tinh thần liền lập tức tốt hơn
rất nhiều, sáng sớm đã ăn được nửa bát cháo, nô tài nghe bệ hạ thì thầm
rằng, chờ Thất điện hạ tiến cung, sẽ cho các người đi vào kiến giá.” Quý Hỉ hiển nhiên đã có chuẩn bị, đáp án cũng đã ở trong lòng, mấy ngày qua vô luận là hoàng tử nào hỏi hắn đều trả lời cùng một dạng, lão thái
giám đi theo bên cạnh hoàng đế đã lâu, ứng đối tự nhiên, cũng không đắc
tội ai.
Hắn là nô tài, có thể hầu hạ chủ tử tốt là được rồi, những cái khác một mực không hiểu.
“Cùng nhau bái kiến sao?” Thái tử lẩm bẩm lập lại, tại sao đến lúc này còn
muốn cùng nhau bái kiến, phụ hoàng chẳng lẽ cũng không muốn thay đổi
hiện trạng ban đầu, vẫn hướng vào hắn để thừa kế ngôi vị hoàng đế sao?
Gọi chúng hoàng tử cùng đi vào, bất quá là như muốn răn dạy các vị huynh đệ từ nay về sau phải trung thành với tân chủ, phò tá hết mình.
Thái tử cao hứng, Tam hoàng tử cũng không lo lắng, hoàng đế đối với Thái tử
thất vọng như thế nào hắn nhìn ra trong mắt, không thể nào bởi vì một
lần phát bệnh mà quên đi sự vô năng của Thái tử. Chẳng qua là, tại sao
trước khi lâm chung lại để cho các hoàng tử cùng nhau bái kiến, hắn cũng không biết rõ, nhưng hắn cũng đã có chuẩn bị để ứng phó.
Mặt
trời đã lên cao, ánh nắng xua tan sương mù sáng sớm, không khí nhẹ nhàng khoan khoái mà sạch sẽ, thật là khó được không khí mây trời tốt. Các
hoàng tử lục tục đi tới Cam lộ điện tiếp tục chờ, không lâu lắm, rốt cục mọi người cũng thấy xe ngựa của thất hoàng tử xuất hiện ở cửa hoàng
cung, lập tức nhảy xuống một người, lạnh lùng không cười, quanh hắn tự
động tạo thành một đoàn khí lạnh như băng, làm kinh sợ nên không ai dám
tới gần.
Sớm có thái giám dẫn Nhan Hi một đường đi tới Cam lộ
điện, Tam hoàng tử treo trên mặt nụ cười quen thuộc đi tới chào hỏi,
Thái tử lại đứng nguyên tại chỗ, vừa không nói lời nào cũng không chịu
đem ánh mắt dời khỏi người Nhan Hi.
Hắn rốt cục đã trở lại.
Quý Hỉ tay đang cầm hai cuốn thánh chỉ, đứng ở cửa Cam lộ điện, giọng cao vút nói, “Hoàng thượng có chỉ.”
Chúng hoàng tử cung kính quỳ xuống.
Thánh chỉ thứ nhất tuyên bố lập Tuyết phi nương nương làm chính cung hoàng
hậu, mẫu nghi thiên hạ, nghi thức lập hậu giản lược, cũng không có ban
thưởng cung điện, giống như hoàng đế nhàm chán cho ái phi của lão thêm
một phong hào mà thôi, không có nửa điểm trang nghiêm của một hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ được hưởng trước đây.