“Các ngươi thà rằng làm tiểu thiếp cũng không muốn tìm người thật tốt xứng đáng gả sao?”
Trăm miệng một lời khẳng định, chúng nữ nhân khí thế bức người.
Chỉ có đứng ở sau cùng, hai cô nương sợ hãi giơ tay lên.
Đào Tiểu Vi đi tới, trên dưới đánh giá rồi mỉm cười hỏi, “Hai người các ngươi không có cùng ý nghĩ với họ sao?”
Hai người nữ tử quỳ gối, “Cầu Vương phi làm chủ.”
“Gả cho thị vệ trong phủ, cuộc sống ăn mặc dù không lo, nhưng là cẩm y ngọc thực (ăn ngon mặc đẹp í) tuyệt đối không thể đạt tới.”
“Chúng nô tỳ không sợ, Vương phi từ bi, tỷ muội tôi chỉ muốn tìm một nam nhân bình thường gả cho, an phận sống.”
Đào Tiểu Vi gật đầu, khen, “Các ngươi không tham lam, rất hiểu biết.” Đi
trở về vị trí của mình ngồi xong, Thiên Đồng tức thời đưa lên một ly trà nóng, nàng miệng nhỏ uống một ngụm, hồi lâu mới dỏng dạc nói, “Ta khen
cho nữ nhân dễ dàng thỏa mãn, bởi vì bình thường mới có thể đến gần hạnh phúc, ai, hạnh phúc đúng là một trò chơi, cố ý muốn theo đuổi thì không chiếm được, có khi suy nghĩ cũng không dám nghĩ tới, ngược lại so sánh
với đại đa số người bình thường khác thì có thể nắm chặt dễ như trở bàn
tay.”
Cho nên, Thiên Sương đem hai người nữ tử tạm thời dẫn đi
dàn xếp, phần lớn còn lại như cũ kiên định cùng Đào Tiểu Vi giằng co,
các nàng là Vương gia thu vào cửa, dĩ nhiên là nữ nhân của Vương gia,
Vương phi mặc dù trong lòng không tình nguyện, cũng sẽ không đem các
nàng đuổi ra ngoài được.
Đào Tiểu Vi che lại cái miệng nhỏ nhắn,
mệt mỏi ngáp một cái, đứng ở phía sau, Thiên Đồng ôm một bụng hờn dỗi
lập tức cúi người xuống, nhỏ giọng hỏi, “Vương phi, ngài một đường xe
ngựa mệt nhọc, không có nghỉ ngơi thật tốt, không bằng về hậu viện trước nghỉ ngơi, tối nay hãy xử lý những nữ nhân này.”
Chờ Vương gia
trở lại, nhìn các nàng còn chí cao khí ngạo nữa hay không. Duệ vương phủ từ trên xuống dưới, gia nhân trong phủ cũng đang thì thầm chờ chê cười
các nàng, vậy mà dám trước mặt Vương phi không che giấu giả tâm tranh
thủ tình cảm, ai, thật là một đám ngốc.
Đào Tiểu Vi gật đầu, cho Thiên Đồng đỡ nàng dậy, đơn giản nói không khỏe muốn rời đi.
“Vương phi, chúng nô tỳ làm sao bây giờ?” Mắt nhìn thấy hai cô nương chọn cuộc sống bình thường không có tiền đồ, được người dẫn đi thu xếp, bọn họ là chính quy “nữ nhân của Vương gia ” thì bị gạt lại ở nơi này, đứng thật
lâu, đi đứng cũng không được, cũng không có ai nghĩ tới đưa lên một ngụm trà nóng.