“Chẳng lẽ cứ mặc cho
họ lưu lại trong phủ, làm cho gà chó không yên?” Thiên Đồng vô cùng lo
lắng thay cho Vương phi nhà mình, những nữ nhân kia tướng mạo xuất
chúng, mặc dù không bằng Đào Tiểu Vi xinh đẹp nghiêng nước nghiêng
thành, nhưng vẫn là có ưu điểm, nếu không đồng thời xuất hiện cùng Đào
Tiểu Vi, ánh mắt của nam nhân cũng sẽ dây dưa ở trên người bọn họ, rất
khó dời đi.
Vạn nhất ngày nào đó, họ dùng thủ đoạn để có cơ hội một lần gặp gỡ Vương gia…
Vương gia dù sao cũng là nam nhân, đối với mỹ nữ chủ động đưa tới cửa, sợ cũng không chịu nổi.
“Không có chuyện gì, Thiên Đồng, ngươi không cần lo lắng như vậy, Vương gia
giữ lại các nàng còn nơi hữu dụng, bây giờ mà đưa đi, ta sợ hư chuyện
của Vương gia.” Đào Tiểu Vi mỉm cười, nhớ những khuôn mặt ảo tưởng mới
vừa rồi, nếu như bị Nhan Hi thấy được, không biết sẽ có một phen kinh
tâm động phách như thế nào.
Phu quân nhà nàng, đời này sợ là cũng chưa nếm qua tư vị bị nữ nhân đùa giỡn, bây giờ đúng lúc có nhiều cô
nương có gan lớn như vậy tề tụ trong Duệ vương phủ, có lẽ hắn có thể có
cơ hội, có một phen thể nghiệm mới cũng chưa biết chừng.
“Nô tỳ
sẽ bảo quản gia đem các nàng đưa đến nơi ở không người giam lại, tránh
cho không cẩn thận chạy đến, kinh động chủ tử.” Thiên Đồng như cũ không
yên lòng, đem một phòng đầy cô nương son phấn ví như mãnh thú.
Đào Tiểu Vi chỉ là cười, vừa đi vừa ngáp, trở lại phòng ngủ đã lâu không
về, một cổ hơi thở quen thuộc đập vào mặt, nàng hoan hô một tiếng nhào
tới giường lớn, đem đầu vùi cả vào trong chăn mềm nhũn, mỏi mệt nói,
“Thiên Đồng, ta ngủ một lát, cơm trưa không cần gọi ta, Vương gia trở
lại cũng không nên gọi ta là mệt mỏi quá nha.” …
Thánh chỉ tuyên đọc xong, trong Cam lộ điện chỉ có yên lặng, mấy chục người cố gắng đè nén tiếng hít thở.
Thái giám Quý Hỉ đem di chiếu hoàng đế lưu lại hai tay cầm, đi tới trước mặt Nhan Hi, bỗng nhiên có một người đứng lên, hổn hển nói, “Không thể nào, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không làm như vậy, ta không tin.”
Mấy vị
trọng thần mặt trầm như nước, “Thánh chỉ bệ hạ đích thân ghi chép, phía
dưới còn có ấn ngọc tỷ, chúng thần đều đã qua kiểm tra, còn có cái gì
không tin ?”
Thái tử chán nản, Tam hoàng tử Nhan Sóc thì thầm bất bình, mặc dù, hắn mới là người nên hô to oan uổng.
Làm mười mấy năm Thái tử, nơm nớp lo sợ, kết quả là, hoàng đế qua đời, trên đầu của hắn vẫn là thân phận Thái tử, mà ngôi vị hoàng đế, đã chuyển
giao người khác.