“Chủ tử nhà ngươi đâu?” Cẩn thận đỡ Trúc Diệp Đồng đi xuống bậc thang, Nhan Dung lơ đãng hỏi.
“Dạ, ở nội viện, từ ngày hôm qua vẫn chưa có đi ra ngoài, cơm trưa và cơm
tối cũng không ăn.” Quản gia mặt mày sầu khổ, lão bây giờ cũng không dám ra ngoài phủ, cho dù ai mở cửa ra, khi thấy nhiều đại quan như vậy đồng loạt quỳ bên ngoài, trong lòng cũng sẽ thấp thỏm bất an.
Vương gia cùng Vương phi luôn ở trong nội viện, bên ngoài phủ, các đại nhân
nói gì cũng không đi bẩm báo được, quản gia cũng chỉ là một tiểu nhân,
không dám đắt tội bên nào cứ như vậy mà bị xoay vòng, một đêm lão cứ
đứng bên cạnh người gác cổng không dám trở về đi ngủ, hai mắt bây giờ
cũng đầy tơ máu.
Bây giờ có thể ở trước mặt Vương gia bẩm báo Nhị hoàng tử đến, tâm đang căng thẳng khỏi phải nói là rất cao hứng.
“Phái người đi nội viện chuyển lời, mong Vương phi ra ngoài, nói rằng Nhị tẩu nàng muốn gặp nàng.” Nhan Dung ôn nhu đi đến nhìn Trúc Diệp Đồng cười
nhẹ nhàng, sau mới bất tri bất giác hỏi, “Vi phu mượn danh nghĩa Tiểu
Đồng, nàng sẽ không để tâm chứ?”
Quản gia cũng đã đi nội viện bẩm báo, hắn mới hỏi ý Trúc Diệp Đồng, tiền trảm hậu tấu như vậy có phải là đùa quá rõ ràng không. Vừa vặn Trúc Diệp Đồng cũng rất lâu rồi không
gặp Đào Tiểu Vi, trong lòng thực tại có chút nhớ, nàng cũng lười so đo
cùng Nhan Dung, nhẹ nhàng lắc đầu, không đáp lời của hắn.
Có hạ
nhân khác mời hai người ở lại tiểu viện lúc trước từng sống, sớm đã được lau dọn chỉnh tề, Nhan Dung cũng không khách khí tự mình giúp Trúc Diệp Đồng múc một chén cháo trắng, “Tiểu Đồng, nàng trước ăn, khỏi phải chờ a hai người kia, chúng ta đã đi một đoạn đường xa, coi chừng hài tử đói
bụng.”
Trúc Diệp Đồng không lay chuyển được Nhan Dung, nghe lời
ăn hết nửa chén cháo, đợi dạ dày ấm áp chút mới nhẹ nhàng nói, “Phu
quân, Vi Vi ở trong thư nói rất mơ hồ, chỉ nói có đại biến cố muốn chúng ta tới đây cùng nàng, mới vừa rồi ở ngoài cửa những đại nhân kia còn
nói phụ hoàng chàng lưu lại di chiếu, muốnThất đệ lên ngôi vị hoàng đế,
ta đến bây giờ cũng không thể tin được đây là thật sự.”
“Tám phần là sự thật.” Nhan Dung hung hăng cắn môi, “Tiểu Đồng, lần này thật sự
là nguy cơ lớn nhất cuộc đời thất đệ gặp phải, thái tử đã được lập nhiều năm như vậy cũng sẽ không cam tâm tình nguyện mất đi ngôi vị hoàng đế,
cho nên chúng ta phải lưu lại giúp thất đệ ngó chừng một chút, nàng
không cần nghĩ nhiều, chăm sóc thân thể tốt chờ hạ sinh hài tử là được
rồi, những thứ khác, có ta đây.”