Trước cửa phủ thái tử mặc dù chưa vào thu nhưng cảnh sắc tiêu điều.
Tấm biển treo gần hai mươi năm nay đã bị tháo xuống, mà biển mới thì không
biết là nguyên nhân gì mà chậm chạp không thay, phủ thủ uy nghiêm hoa lệ ở chính diện lại thiếu biển vẽ rồng điểm phượng nên lộ ra vẻ có chút lạ lẫm.
Nhan Hi lên ngôi, Thái tử tự nhiên không thể được gọi
là Thái tử, hắn được ban cho phong hào Hòa Thạc thân vương, là địa vị
cao nhất trong các hoàng tử được phong hào thân vương, an bài như thế
hiển nhiên là thỏa đáng nhất.
Nhan Hi là do tiên hoàng lâm chung
đích thân chọn làm tân hoàng, bản thân của hắn cũng cùng đông đảo các
hoàng tử và đại thần đều giống nhau, trước khi hoàng đế băng hà mới biết được tin tức kia. Thậm chí, Nhan Hi từng một lần không chịu đăng cơ.
Mặc dù cuối cùng vẫn là từ chối không được mà đăng cơ làm đế, như vậy đã không hề thẹn với lương tâm đối với những người theo phe thái tử.
Mấu chốt chính là, trong khắp thiên hạ đều đồn rằng người hết lòng giúp đỡ
tân hoàng Nhan Hi duy chỉ có Thái tử, Thái tử không hề vì ngai vàng mà
đối mặt thành thù.
Cái gì Hòa Thạc thân vương, hắn mới không cần.
Hắn làm cả đời Thái tử, chính là muốn tiếp cận ngôi vị hoàng đế tôn quý,
nhưng chỉ kém một chút hắn đã có thể đăng cơ làm đế, thành hoàng đế quốc gia này.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ, cuối cùng hết thảy mộng đẹp đều nát bấy, lại chính là Nhan Hi, thất đệ tốt của hắn.
Phòng tới phòng lui, người hắn yên tâm nhất lại đoạt đi của hắn hết thảy.
Hòa Thạc thân vương, chỉ là một truyện cười.
Thái tử phi, không, bây giờ nên xưng là Hòa Thạc Vương phi Nhã Nhu bưng trà
nóng đi vào phòng ngủ, kể từ khi cử hành đại điển lên ngôi của tân
hoàng, phu quân của nàng đem mình giam cầm ở bên trong phòng ngủ, không
ăn không uống, ánh mắt vô thần từ ngày sang đêm.
Dáng người gầy
lộ vẻ đơn bạc, chòm râu tinh mịn đã che lại gương mặt tuấn tú của hắn,
Nhã Nhu cùng hắn nói chuyện, hắn cũng giống như không nghe được, không
nói một lời.
Mất đi ngôi vị hoàng đế, Hòa Thạc thân vương cũng
mất đi sức sống, cuộc đời của hắn hoàn toàn vì đăng cơ làm đế mà tồn
tại, hôm nay, mục tiêu không còn, hắn không biết nên dựa vào cái gì mới
có thể tiếp tục sinh tồn được.
Trước đây là giả bệnh, là vì dời đi lực chú ý của phụ hoàng, vì lửa giận mà tỉ mỉ thiết kế mọi việc vừa ra diễn.
Bây giờ, hắn thật đã bị bệnh, yếu ớt, nội tâm cũng bắt đầu rửa nát, mỗi
ngày mỗi đêm, hắn cũng có thể nghe thanh âm thân thể gãy lìa giày vò lấy hắn, để cho hắn thanh tĩnh đối mặt với bi thương không thể trốn thoát.