Từ nội viện đến
phòng luyện công khoảng cách thật ra không tính là quá xa, có lẽ là hôm
nay quá mức nóng lòng, Thiên Sương cảm thấy con đường này đặc biệt khá
dài.
Thật vất vả thở hỗn hển chạy tới cửa, Cửu Đỉnh bóng dáng cao ngạo ôm kiếm mà đứng giống như vị cứu tinh, nhanh chóng chạy đến bên
cạnh hắn, lại chỉ có thể ngụm lớn thở hào hển, mặt đỏ lên cái gì cũng
nói không ra lời.
“Sao vậy? Thiên Sương? Muội từ từ nói.” Cửu
Đỉnh mặt liền biến sắc, mơ hồ đoán được nội viện bên kia nhất định là
xảy ra chuyện gì, nếu không Thiên Sương tuyệt sẽ không vào lúc này mạo
phạm cấm kỵ tới đây quấy rầy.
“Vương phi, Người…” Tiếp tục thở gấp, Thiên Sương tay đặt lên ngực bắt buộc mình tỉnh táo lại.
Một đạo bóng đen từ bên trong phòng bay nhanh ra, cánh tay bắt được tay
Thiên Sương, trọng lực đem thân thể nàng muốn lắc lư, “Vương phi sao?”
Có lẽ là cặp mắt kia so sánh với phong tuyết tháng chạp còn đáng sợ hơn,
Thiên Sương không để ý trên cánh tay cơ hồ xương bị bẻ đau nhức, thở
không ra hơi, “Vương phi… Đem mình… Khóa trái… Khóa trái trong phòng,
làm sao… Cũng không chịu mở cửa.”
Cảm giác nặng nề như thái sơn
áp bách đột nhiên tiêu tán, Thiên Sương phù phù một tiếng quỳ ngồi dưới
đất, quay đầu lại, đã không có bóng dáng chủ tử.
Lúc này mới cảm thấy sợ hãi.
Mới vừa rồi, bệ hạ vẻ mặt rất dọa người, Thiên Sương giống như là bị dã thú hung mãnh trảo bắt, tùy thời có thể dùng móng nhọn phanh thây nàng nuốt vào.
Còn có cánh tay bị Nhan Hi nắm qua, dường như là bị gãy rồi a, kỳ quái chính là, lúc này đau đớn mới ập tới, vừa rồi căn bản là
không có cảm giác đến.
Cửu Đỉnh không đành lòng đem nàng đỡ dậy,
Thiên Sương hai chân run rẩy, hồi lâu mới có thể lấy lại khí lực của
mình chống đỡ thân thể, sắc mặt tái nhợt sợ hãi, lắc lắc đầu nói, “Muội
không sao.”
“Không có chuyện gì thì chúng ta cũng mau qua tới xem sao.” Thiên Đồng một mình ở lại nội viện, vạn nhất Vương phi thật đã
xảy ra chuyện gì, Cửu Đỉnh thật sợ chủ tử đem tức giận ném vào trên
người Thiên Đồng.
“Huynh có khinh công, đi so với muội nhanh hơn, mau qua trước, muội đi từ từ trở về.” Thiên Sương lắc đầu, tội nghiệp
bắp chân vẫn còn run run.
Cửu Đỉnh gật đầu, cũng vội vàng đuổi theo.