“Ta không có tức giận.” Lời nói lạnh nhạt phủ nhận, nói không giận nhưng trên trán nhăn lại đã tố cáo.
Hơn nữa Đào Tiểu Vi nghĩ ra cái từ ‘Người xấu tốt nhất’ cũng làm cho hắn nghe không ra nó đáng giá phải tự hào.
“Thật tốt, vậy là Vi Vi nghĩ nhiều.” Thuận thế bò lên đầu gối của hắn, tay ôm ôm lấy cổ Nhan Hi, cười duyên cọ tới cọ lui, giống như con mèo nhỏ
không an phận làm nũng, còn kém là không có vươn ra đầu lưỡi màu hồng
phấn đi liếm má Nhan Hi lấy lòng .
Cánh tay của Nhan Hi rốt cục
rơi vào bên hông nàng, đem thân thể Đào Tiểu Vi cố định ở trong lồng
ngực, bất đắc dĩ ở trong lòng thở dài ra một hơi, không có nói gì.
Đào Tiểu Vi làm sao không rõ, Nhan Hi đây là còn đang cùng nàng phân cao thấp, vì người tỷ tỷ duy nhất còn lại của nàng.
Trong mắt hắn, không có ai là thiện lương, ngay cả tỷ tỷ của nàng đến gần nàng cũng có ý đồ.
Như vậy trông gà hoá cuốc, thật giống như trừ hắn ra, trên thế giới không còn có ai với nàng tốt cả.
Cùng Ngọc tỷ tỷ nói chuyện gần nửa ngày, Nhan Hi cũng ở đó, tỷ muội trong
lúc này cũng chỉ là nói mầy việc thường ngày, có lẽ Ngọc tỷ tỷ ngại Nhan Hi có mặt, rất nhiều điều muốn nói cũng phải dừng lại.
Đối với
Tuyết tỷ tỷ chết đi, nàng cũng đã hiểu, đó là tiên hoàng lưu lại một lựa chọn, trong tỷ muội chỉ tồn tại một người, vì muội muội mà Tuyết tỷ đem cơ hội sinh tồn giao lại, Tuyết tỷ tỷ luôn luôn như vậy vì người khác
suy nghĩ, từ khi các nàng còn rất nhỏ đã luôn đem những thứ tốt cũng
nhường lại, bây giờ, ngay cả mạng cũng nhường.
Mặc dù hạ lệnh là
phụ hoàng Nhan Hi, nhưng cùng Nhan Hi không có quan hệ, lúc ấy năm quốc
liên minh đã lui binh, Nhan Hi dẫn quân từ biên cảnh chạy về, mà mật
chiếu tiên hoàng lấy mạng Tuyết quý phi hết thảy đều là bí mật tiến
hành, Nhan Hi căn bản không có biết, chưa nói tới ngăn cản.
Thật sự nàng trách lầm hắn, không thể bởi vì lệnh của tiên hoàng ban xuống, mà để cho hắn đi gánh chịu hết thảy.
Mặc dù trong lòng còn có nho nhỏ thanh âm phản bác, cho dù là Nhan Hi có biết trước chuyện này, hắn cũng sẽ không đi ngăn cản.
Hắn đem giới hạn trong ngoài định rất rõ.
Người mình, hắn liều chết che chở.
Ngoại nhân, cho dù chết trước mặt, mí mắt cũng không nháy…