Mặt trời chiều ngã về
tây, sắc đỏ hồng xuyên qua bên trong khung cửa, dường như như bịt kín
một tầng sương loại bay lơ lửng trong phòng, mê mẩn lượn lờ trong mắt
nam nhân trên giường.
Thân thể dần dần khôi phục tri giác,chậm
chạp hồi phục, từ trống rỗng lấy lại được tinh thần. Một lát sau lãnh
mâu từ từ mở lên, liếc về một bên thân thể mềm mại đang nằm co bên cạnh.
Dùng ánh mắt khác thường phức tạp nhìn sau một lúc lâu, mới vừa tiểu tâm dực dực thu hồi cánh tay tê dại kê dưới cổ nàng, an tĩnh đứng dậy.
Ai ngờ hắn mới đưa hai chân để xuống giường, phía sau hắn còn cho là đang
ngủ say đã đoạt trước một bước, nhanh như chớp bò xuống giường, khi hắn
đứng thẳng hai chân, khuỷu tay nàng đã đắp lên cho hắn trường bào, chất
đầy vẻ mặt và nụ cười lấy lòng, ôn thuần uyển chuyển mà đem y phục để
tới trong tay của hắn.
“Vi Vi, nàng không cần như thế.”
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, tiện tay mà thôi.”
Đem Đào Tiểu Vi chân trần đi trên mặt đất ôm trở về đến bên giường, Nhan Hi thản nhiên nói, “Ta không có dễ giận như vậy.”
Phải, không hẹp hòi, bất quá cũng không quá phóng khoáng.
Nhan Hi rất ít phát hỏa, bất quá nếu là thật sự chọc cho hắn nóng nảy, cũng không phải là dễ dàng có thể dụ dỗ là được.
Có thể đếm được trên đầu ngón tay kinh nghiệm để cho Đào Tiểu Vi không có
thượng sách, không thể làm gì khác hơn là dính vào bên cạnh Nhan Hi, hắn viết chữ, nàng mài mực, hắn luyện võ, nàng tự mình cầm khăn và nước trà chờ chực, lúc này hắn rời giường, Đào Tiểu Vi tự nhiên từng bước theo
sát, tranh thủ hầu hạ phu quân nhà nàng sảng khoái, rồi hào phóng bỏ qua cho nàng lúc trước không phải.
Thấy hiệu quả không lớn, Nhan Hi trộn lẫn ánh mắt giễu cợt liếc xéo nàng, dường như có thể nhìn thấu nàng suy nghĩ cái gì.
“Phu quân, Nhị tỷ là quý phi của tiên hoàng, vừa không có con nối dòng, nếu
như tỷ muốn xuất cung, cùng ta ở cùng một chỗ, có được hay không?”
Chết tiệt, Đào Tiểu Vi làm sao bỗng nhiên có ý nghĩ này, Nhan Hi không vui
nhìn chằm chằm nàng, “Vi Vi, Ngọc Thái phi cùng nàng nói cái gì.”
Lắc đầu, lại lắc đầu, bất quá trên khuôn mặt nhỏ nhắn rất rõ ràng treo ý
nghĩ của nàng, vốn không có hay nói láo người, nên lời nói dối căn bản
dấu diếm không được người khác.
“Nếu như nàng ta nghĩ ra cung, ta sẽ dàn xếp tốt, nhưng quyết định không thể nào là ở đây. Duệ vương phủ
không tiếp ngoại nhân, điểm này sẽ không phá lệ.” Bực bội lấy trở về ống tay áo bị Đào Tiểu Vi ôm chặt, Nhan Hi không muốn ở trước mặt nàng phát hỏa, bước nhanh rời đi.