Bị Nhốt Vong Quốc Công Chúa

Nhã Nhu hôm nay
mặc một bộ y phục đen gấm, đen đậm như mái tóc của nàng, chỉ dùng một
cây trâm Bạch Ngọc cố định ở sau gáy, sắc mặt trong suốt, làn da sáng
như tuyết, trắng noản không tì vết.

Áo tơ đầu năm nay rất nhiều
kiểu dáng, hồng vàng lam đen đủ màu, Nhã Nhu bên trong phủ là đại phi,
ăn mặc chi phí đều là nàng trước tuyển chọn xong mới đến phiên các phòng thiếp thất, nàng liếc thấy bộ y phục này liền yêu thích không buông
tay.

Nàng đi lại nhẹ nhàng, phiêu diêu cơ hồ làm người không thể
dời đi tầm mắt. Hòa Thạc vương gia hiển nhiên không thoát khỏi, không tự chủ nhớ tới Đào Tiểu Vi xinh đẹp bộ dáng, không khỏi có chút nhíu mày
nói: “Đã gần năm mới, làm sao không mặc màu sáng vui vẻ một chút, đen
thui, thật giống như báo tang.”

Trong lòng phiền muộn, dường như gặp nàng mặc bộ váy này mà càng phiền não khó chịu.

Nhã Nhu lo lắng vì Hòa Thạc vương gia mượn đề tài để nói chuyện của mình
đang phiền lòng, quẫn bách nói không ra lời, luống cuống kéo y phục, hàm răng cắn chặc môi đỏ mọng, “Điện hạ không thích? Nhã Nhu đi đổi lại màu sắc khác, ngài đừng tức giận.”

Nàng nhẹ nhàng nghiêng đầu sang
chỗ khác, áo đen tóc đen, dưới cổ vẻ tuyết non, trắng chói mắt, vừa muốn xoay người rời đi, lại bị người ở phía sau cầm lấy bàn tay mềm mại,
dùng sức kéo vào trong ngực. Hòa Thạc vương gia đem mặt chôn ở cổ nàng,
“Thật xin lỗi, Nhã Nhu, ta không khống chế được tính tình, không nên
hung hăng với nàng, chẳng qua là tâm tình không tốt. Nàng là ta nữ nhân
thân cận nhất, trong lòng lại khó chịu nhịn không được , ta không phải
cố ý.”

Dứt lời, giống như một hài tử đem mặt chôn ở trước nàng
nơi bộ ngực cao vút, ngụm lớn hít hà, trên người Nhã Nhu tản mát ra nhàn nhạt mùi thơm, hai cánh tay dây dưa vờn quanh, không chịu buông ra.

“Điện hạ, Nhã Nhu cũng hiểu, ngài không cần nói xin lỗi.” Cái đầu chôn bộ
ngực dần dần trượt xuống, Nhã Nhu than nhẹ một tiếng, cánh tay ôm ngược
lại Hòa Thạc vương gia, nghe thấy được trên người hắn nồng nặc mùi rượu, cũng không biết uống bao nhiêu mới có thể tản mát ra mùi vị kịch liệt
như vậy, “Mệt mỏi sao? Có muốn hay không trở về phòng nghỉ ngơi?”

“Một hồi Thái phó còn muốn tới cùng ta thương lượng chuyện quan trọng, bây
giờ không có thời gian nghỉ ngơi.” Tuy nói vậy, tay vẫn dò vào vạt áo
của nàng, thuần thục giải khai lớp áo ngoài cùng áo lót trở ngại, tay to nắm chặt trước ngực một đỉnh rất tròn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui