Ngọc La Kiều môi đỏ mọng mân nhẹ, khẽ lắc đầu.
Nhan Dung, đây cũng là một cái tên nổi tiếng, những lời đồn đãi về
hắn từng chuyện từng chuyện đều đã nghe qua, chính là nhân vật có thể
rung chuyển Hoàng đế Nhan Hi, đáng tiếc chẳng bao giờ từng gặp hắn.
Hôm nay vội vã thoáng nhìn qua, quả nhiên là rất xuất chúng, trên trán có ẩn hiện nét cơ trí, tuyệt đối là thâm tàng bất lộ.
Ngọc La Kiều tự ý thức mình là người nhìn người rất đúng, chỉ cần vừa gặp qua hoặc đơn giản chỉ nói mấy câu, là có thể đem tính tình người xa lạ đó nhìn tổng quan đại khái được, Nhan Dung này mặc dù bề ngoài lớn
lên cùng Nhan Hi không quá giống nhau, nhưng bên trong cũng mạnh mẽ khí
phách, cũng không nữa Nhan Hi dưới. Hai huynh đệ một băng một nước, trăm sông đổ về một biển, người sau so sánh với người trước, nhiều vài phần
giả tượng che dấu mà thôi.
Ngọc La Kiều cho là, Nhan Hi khi vừa thấy liền sẽ không cần dò xét,
chí khí bá vương đã toát ra cả khuôn mặt kiêu hùng, mà vị Nhị vương gia
này, chính là loại người mọi suy nghĩ đều giấu sau biểu hiện ôn hòa
trên mặt, cho dù âm thầm vươn ra một đao, trên mặt cũng chỉ mang theo nụ cười.
Nhan Dung so sánh với Nhan Hi còn muốn đáng sợ hơn.
Không biết sao, Ngọc La Kiều bỗng nhiên trong lòng toát ra ý nghĩ như vậy, mà cũng không có một chút chần chờ nào.
May là, bọn họ người nào nàng cũng không cần đi đối phó, vì đứng ở
chung một chiến tuyến, nếu không phải như thế, có hai địch nhân đáng sợ
như vậy, nàng đại khái ngay cả giấc ngủ cũng ngủ không thoải mái.
Rất ít có một người nào vừa mới nhìn thấy đã làm nàng suy nghĩ miên
man bất định như vậy, yên lặng đi sát phía sau quản gia, Ngọc La Kiều
một đường không nói gì, trong đầu thật nhanh tính toán lợi và mất, mà
khi đi tới bên trong cửa viện cũng chưa biết ra sao.
Quản gia khó hiểu nhìn nàng, “Ngọc đại nhân, lão nô sẽ không cùng ngài tiến vào, bên kia còn có việc cần lão nô.”
Ngọc La Kiều gật đầu, cứ để Chu Khả phụng bồi, đi thẳng tới thư phòng Nhan Hi…
Nghe xong Ngọc La Kiều báo cáo, Nhan Hi mày kiếm chau chặt, rất nhanh cảm xúc đó thoáng qua rồi biến mất không tung tích, hắn lạnh lùng nói,
“Không cần để ý bất luận kẻ nào, dựa theo kế hoạch mà làm.”
Hỏa Thần giáo giáo chủ đích thân đến, Ngọc La Kiều sớm đã nhận được
tin tức, vốn tưởng rằng ở trong biên giới Yến quốc, vị giáo chủ này mặc
dù trong lòng đối với Quang Minh thần giáo có ghi hận, cũng sẽ không dám có đại động, cho nên nàng cũng không đem để ở trong lòng.
Không ngờ đoàn người của Vân Diễm không thèm quan tâm tình cảnh lúc này, đem hành động trả thù như vậy làm ra trước mắt kẻ thù.