Bên này, Chu Cận vừa chạm vào mặt Hứa Thiện Ý chưa tới vài giây.
Điện thoại anh đột nhiên vang lên.
Anh nhíu mày lấy điện thoại ra, vừa thấy là mẹ gọi tới, anh vô thức nhìn vào trong tiệm thuốc đông y, đúng lúc nhìn thấy dì cả đang ở sau cửa sổ lén nhìn anh và Hứa Thiện Ý.
Chu Cận có chút không vui, nhưng anh vẫn kêu Hứa Thiện Ý chờ mình rồi đi sang bên cạnh, ấn nút nghe máy.
Điện thoại vừa kết nối, giọng mẹ Chu hào hứng lập tức truyền đến từ trong điện thoại: “Tiểu Cận, mẹ thấy video của dì cả con quay rồi, có phải con đã có bạn gái rồi không? Mẹ muốn nhìn xem dáng vẻ của cô gái ấy một chút, cuối tuần này con dẫn cô ấy đến nhà chúng ta chơi được không? Chắc chắn mẹ sẽ không doạ sợ con bé đâu, nhất định sẽ giúp con chăm sóc cô ấy, kêu hai con mau chóng kết hôn.”
Huyệt thái dương của Chu Cận hơi nhức nhói, anh đưa tay xoa nhẹ trán.
Anh biết, dẫn Hứa Thiện Ý tới đây, chắc chắn dì cả của anh sẽ kể cho mẹ anh, người mà ngàn năm như một vẫn luôn đắm chìm trong tình yêu.
Thật ra anh rất ngưỡng mộ cha mẹ mình, cha mẹ anh đã ở bên nhau từ lúc mười mấy tuổi, đến bây giờ đã hơn 40 tuổi nhưng vẫn rất ngọt ngào, không hề cãi vã hay vụng trộm bên ngoài gì cả, hạnh phúc đến mức khiến ai ai cũng hâm mộ.
Nhưng anh vẫn rất lo lắng, mẹ anh quá nhiệt tình và phấn khích, nếu anh dẫn Hứa Thiện Ý về nhà thì chắc chắn sẽ bị mẹ doạ sợ.
Dù sao, bây giờ anh vẫn chưa theo đuổi được Hứa Thiện Ý.
Cũng chính vì điều này, sau vài giây im lặng, cuối cùng anh nói với mẹ Chu rằng: “Tạm thời con không tiện đưa cô ấy về, mẹ chờ một thời gian đi.”
Mẹ Chu lại giống như biết hết mọi chuyện, bà ấy cười nhạo con trai: “Ha ha ha, chẳng lẽ con vẫn chưa theo đuổi được con gái người ta à?”
Nghe vậy, sắc mặt Chu Cận có chút khó coi.
Không ai hiểu con bằng cha mẹ, nhưng quả nhiên mẹ là người hiểu anh nhất trong nhà.
Anh hơi không vui, đá vào hòn đá nhỏ bên cạnh: “Con chỉ vừa mới bắt đầu theo đuổi cô ấy thôi, chờ một thời gian nữa, tự nhiên cô ấy sẽ là của con!”
Mẹ Chu vẫn cười lớn: “Ha ha ha thằng con ngốc nghếch này, con đừng có suốt ngày hung dữ đòi hỏi con gái người ta làm này làm kia nhá? Hơn nữa có phải con thường xuyên bày ra vẻ mặt đen xì dữ tợn kia không? Nếu quả thật là vậy thì e là cả đời này con cũng chẳng theo đuổi được cô gái nào đâu.”
“Mẹ!” Chu Cận tức đến mức muốn nổi trận lôi đình: “Mẹ còn chuyện gì nữa không? Không thì con cúp đây.”
“Gấp cái gì chứ, mẹ còn có chuyện chưa nói với con đây.” Cuối cùng mẹ Chu cũng không còn cười tới nỗi kích động con trai nữa, bà ấy chậm rãi nói: “Mẹ muốn hỏi con một chút, con có cần mẹ giúp không? Có sự giúp đỡ của mẹ thì chắc chắn con sẽ thành công theo đuổi được con gái nhà người ta.”
“Không cần, con tự mình làm được, xin mẹ đừng nhúng tay vào, nếu không lỡ doạ cô ấy thì phải làm sao đây?” Chu Cận cuống cuồng.
Mẹ Chu nghe vậy, biết con mình đang nghiêm túc, bà ấy không nhịn được mà nhắc nhở: “Không cần mẹ giúp cũng được, nhưng mẹ phải nhắc nhở con một câu, nếu con đã lựa chọn theo đuổi con gái nhà người ta, thì nhất định phải cam đoan rằng cả đời này sẽ không thay lòng đổi dạ, trừ khi cô ấy không thích con, trừ khi cô ấy có người khác bên ngoài, nếu không con vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện phản bội người ta. Nếu để mẹ biết con ở ngoài đùa bỡn tình cảm của phụ nữ, thì mẹ sẽ kêu cha đánh gãy chân con! Có biết chưa hả?”
Rõ ràng Chu Cận đang bị uy hiếp nhưng anh lại không hề tức giận, không hiểu sao trong lòng anh lại rất hưng phấn.
Những lời của mẹ anh, chính là đang nói với anh rằng, chỉ cần anh và Hứa Thiện Ý thật lòng yêu nhau thì sau này sẽ luôn ủng hộ họ ở bên nhau, còn rất thật lòng muốn tốt cho Hứa Thiện Ý.
Cuối cùng Chu Cận cũng không còn cáu gắt như khi nãy, thậm chí anh còn bật cười: “Vâng, con biết rồi. Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, mẹ còn không biết con là người thế nào sao?”
Lúc này mẹ Chu mới yên tĩnh một chút, nhưng trước lúc chuẩn bị cúp máy, bà ấy vẫn không nhịn được mà nóng lòng hỏi con trai: “Vậy lúc con về nhà, nhớ cho mẹ xem ảnh của cô bé đó nhé, để tránh sau này lỡ gặp cô ấy trên đường mà lại không nhận ra.”
“Xem tình hình đã, bây giờ con cũng chưa có ảnh cô ấy.” Chu Cận vô thức trả lời.
Câu nói này lại khiến mẹ Chu cười ha hả: “Ha ha ha, thằng con ngốc nghếch này, sao con có thể đạt hạng nhất toàn trường thế hả? Cười chết tôi rồi, thích người ta mà ngay cả ảnh chụp người ta cũng không có, chẳng phải bình thường con hay lắm à?”
Rốt cuộc Chu Cận cũng không muốn nghe nữa: “Mẹ, con cúp đây!” Sau đó trực tiếp tắt máy.
,
Sau khi tắt máy, Chu Cận quay đầu, mới phát hiện Hứa Thiện Ý đã ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, cô đang kiểm tra kỹ càng số thuốc đông y trong tay, dáng vẻ cực kỳ thận trọng.
Nhìn vẻ ngoài của cô như vậy, hẳn là không nghe được đoạn hội thoại vừa rồi của anh và mẹ.
Chu Cận thở phào nhẹ nhõm, sau đó ho nhẹ một tiếng đi tới trước mặt Hứa Thiện Ý, lên tiếng hỏi cô: “Chúng ta có thể về rồi, cậu di chuyển được không?”
Chu Cận hỏi xong, không đợi cô trả lời mà đã vươn tay muốn bế cô lên.
Hứa Thiện Ý bị dọa tới mức vội đứng dậy: “Tôi có thể tự đi, cậu đừng bế tôi.”
Chu Cận thấy cô rất bài xích nên anh đành thu tay về.
Nhưng sau khi đi tới bên cạnh chiếc mô tô, căn bản là Hứa Thiện Ý không thể leo lên, phần lớn là do người cô nhỏ nhắn, hôm nay còn bị bà dì ghé thăm.
Cuối cùng, vẫn là Chu Cận bế cô lên xe, cũng vươn tay đội nón bảo hiểm cho cô.
Lúc anh đội nón bảo hiểm cho cô thì vô cùng nghiêm túc, cực kỳ cẩn thận, Hứa Thiện Ý nhớ tới trước đó anh nói rằng mình đang theo đuổi cô, Hứa Thiện Ý không nhịn được mà quan sát anh.
Chỉ vì lơ đãng một chút mà hai người đã chạm mắt nhau.
Trong lòng Hứa Thiện Ý hoảng hốt, lập tức dời tầm mắt, cô cúi đầu không dám nhìn anh.
Chu Cận lại vì sự thẹn thùng của cô mà tâm trạng đột nhiên tốt lên.
Cô ngại ngùng trước mặt anh, thì hẳn là cũng có cảm giác với anh, chỉ là ngại thừa nhận mà thôi.
,
15 phút sau.
Xe mô tô của Chu Cận đã ngừng lại dưới nhà Hứa Thiện Ý.
Sau khi gạt chống, anh xoay người bế Hứa Thiện Ý xuống.
Nhưng vừa ôm lấy cô.
Phía sau bỗng truyền đến một giọng nữ mang theo vẻ kinh ngạc: “Thiện Thiện, hai đứa đây là chuyện gì vậy?” Giọng nữ này rất quen thuộc.
Chu Cận và Hứa Thiện Ý đều giật mình, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó Hứa Thiện Ý vội dời tầm mắt, cô vỗ vỗ lên bắp tay Chu Cận: “Để tôi xuống đi.”
Chu Cận thả cô đứng trên đất.
Cô vừa mới đứng vững thì mẹ Hứa lập tức chạy tới ôm cổ con gái, vừa hoài nghi vừa lo lắng quan sát con gái, rồi nhìn sang Chu Cận.
Đương nhiên mẹ Hứa nhận ra Chu Cận, nhưng trước đây bà ấy chưa từng nhìn thấy Chu Cận thân mật với con gái mình như vậy, lúc này khi nhìn thấy Chu Cận ôm con gái bà, bà biết bây giờ hai đứa vẫn còn nhỏ nên không lo lắng mới lạ.
Dù sao con gái bà cũng xinh đẹp như vậy, mà vẻ ngoài của thằng bé Chu Cận cũng đẹp trai giống như một đại minh tinh.
Bà ấy lo rằng bây giờ con gái vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện thì đã bị người ta dụ dỗ yêu đương.
Bà ấy cũng không muốn ngăn cản con gái yêu đương, nhưng ít ra phải để con gái bà thi đậu đại học rồi nói sau.
Cho nên lúc này, ánh mắt mẹ Hứa nhìn Chu Cận mang theo vẻ đề phòng và quan sát kỹ lưỡng.