Hứa Thiện Ý thấy dáng vẻ của mẹ hình như đã hiểu lầm gì đó, cô vội kéo tay mẹ mình, dịu dàng giải thích: “Mẹ, hôm nay con đau bụng suýt nữa bị ngất, là Chu Cận đã giúp con, còn chở con đi mua thuốc, bây giờ con vẫn còn thiếu cậu ấy tiền mua thuốc. Mẹ xem, thuốc ở trong này nè.”
Nói xong, Hứa Thiện Ý đưa cái túi trong tay cho mẹ xem.
Mẹ Hứa cúi đầu nhìn, quả nhiên trên tay con gái có một chiếc túi, trong đó thật sự có rất nhiều giấy gói gì đó, chắc hẳn là thuốc rồi.
Mẹ Hứa vì sự hoài nghi vừa rồi của mình mà cảm thấy xấu hổ.
Tiểu Chu người ta giúp con gái bà nhiều như vậy, còn đưa con bé về, sao vừa rồi bà ấy có thể nghĩ lung tung như vậy chứ?
Vì thế, mẹ Hứa lập tức lấy ví tiền, hỏi con gái thiếu Chu Cận bao nhiêu, sau đó nhanh chóng lấy tiền đưa cho Chu Cận, dịu dàng cười nói: “Tiểu Chu à, hôm nay cảm ơn con.”
Vốn dĩ Chu Cận không muốn nhận tiền, suy cho cùng, anh rất vui vì được tiêu tiền cho vợ tương lai.
Nhưng vừa rồi, rõ ràng biểu cảm lo lắng cho Hứa Thiện Ý và ánh mắt nghi ngờ anh của mẹ Hứa, khiến Chu Cận biết rõ, nếu anh không nhận số tiền này thì mẹ Hứa sẽ nghĩ lung tung, như vậy thì sau này mẹ Hứa sẽ không cho anh qua lại với Hứa Thiện Ý nữa.
Cho nên, anh nhận số tiền đó, biểu cảm thản nhiên: “Không có gì ạ, mọi người đều là bạn của nhau, chuyện nên làm mà. Hơn nữa, con cũng từng phụ đạo cho cậu ấy, ở trên lớp con và cậu ấy cũng khá thân thiết, con không giúp cậu ấy thì ai giúp đây ạ.”
Mẹ Hứa nghe vậy thì càng vui mừng.
Sau đó, không cho phép Chu Cận từ chối, mẹ Hứa dắt tay con gái, nói với Chu Cận: “Vậy Tiểu Chu con cũng đừng về nhà gấp, tối nay con ăn cơm ở nhà dì đi. Nếu sợ cha mẹ con lo lắng thì con có thể gọi điện báo với họ một tiếng, nếu tối về muộn quá thì dì sẽ kêu cha của Thiện Thiện đưa con về.”
Chu Cận rất ngạc nhiên, vậy mà mẹ Hứa lại chọn giữ anh lại ăn cơm.
Anh không suy nghĩ mà lập tức gật đầu đồng ý.
Đến nhà Hứa Thiện Ý ăn cơm không phải là chuyện quan trọng, quan trọng là, hôm nay vẫn còn một chút cơ hội và thời gian ở chung với cô, đây mới là điều anh muốn.
Rất nhanh, ba người đã cùng nhau lên lầu, vào nhà họ Hứa.
Cha Hứa vẫn chưa tan ca nên trước mắt trong nhà chỉ có ba người họ, sau khi mẹ Hứa vào nhà thì lập tức đi châm trà rửa hoa quả để tiếp đãi Chu Cận, sau khi làm xong những chuyện đó, bà ấy kêu con gái ngồi nói chuyện với Chu Cận, còn bà đi làm cơm.
Hứa Thiện Ý gật đầu vâng theo, nhưng mẹ Hứa chưa vào bếp được bao lâu thì bụng cô bắt đầu cảm thấy đau đau.
Sắc mặt cô ngày càng tái nhợt.
Chu Cận vẫn luôn quan sát chú ý đến cô, thấy tình trạng của cô không đúng, anh gấp tới mức quên đây là nhà họ Hứa, không nhịn được đưa tay sờ trán cô: “Có phải lại đau bụng không?”
Hứa Thiện Ý yếu ớt đẩy tay anh ra: “Cậu đừng chạm vào tôi, mẹ tôi thấy sẽ đánh cậu đó.”
Nghe vậy, Chu Cận rất muốn cười, rất muốn hỏi rằng có phải cô đang quan tâm đến anh không.
Nhưng thấy sắc mặt của cô vẫn còn tái nhợt, anh lại không cười nổi, cũng không hỏi gì.
Anh đứng dậy dáo dác nhìn xung quanh: “Trong nhà cậu có thuốc giảm đau nhanh không?”
Tuy hiện tại cô uống thuốc bắc sẽ tốt hơn, nhưng bây giờ anh chỉ muốn cô uống thuốc giảm đau nhanh, để cô không còn đau như vậy nữa.
Hứa Thiện Ý đau đến mức không đứng dậy nổi, cô đưa tay chỉ vào vị trí đặt hòm thuốc: “Bên trong hòm thuốc ở đó, phiền cậu tìm giúp tôi nhé.”
Chu Cận bước nhanh tới, cuối cùng tìm được vỉ thuốc giảm đau nhanh cho cô, sau đó rót một ly nước ấm mang tới, tự mình đưa lên miệng cô: “Mau uống đi.”
Tuy Hứa Thiện Ý đau đến nỗi không còn sức để đi, nhưng cô vẫn có thể cầm nước và thuốc mà.
Cô không để Chu Cận đút mình, mà sau khi cảm ơn anh, cô nhận lấy thuốc và ly nước, tự mình uống.
Cô vừa uống thuốc xong thì mẹ Hứa từ trong phòng bếp đi ra lấy đồ. Thấy hai đứa ngoan ngoãn như vậy, mẹ Hứa cười cười, còn kêu bọn họ mở tivi lên xem.
Hứa Thiện Ý lại nghĩ thầm, may là vừa rồi cô không để Chu Cận đút thuốc cho mình, nếu không mẹ cô thấy được thì lại suy nghĩ lung tung.
,
Sau cơm tối, Chu Cận không để cha Hứa đưa anh về mà tự mình rời đi.
Nhưng trước khi đi, anh không nhịn được quay đầu thoáng nhìn lên tầng trệt của nhà Hứa Thiện Ý.
Cửa sổ nhà cô là loại to, nhưng ở đó không hề có bóng dáng người nào, rõ ràng Hứa Thiện Ý biết anh rời đi nhưng cô cũng không lén lút tiễn anh.
Ít nhiều gì anh cũng có chút thất vọng.
Người vợ tương lai của anh, rốt cuộc đến khi nào mới đặt anh vào lòng đây?
,
Sáng hôm sau, Hứa Thiện Ý vội vàng ra cửa.
Nhưng cô không ngờ, vậy mà lại gặp Chu Cận ở cổng tiểu khu.
Anh ôm chiếc nón bảo hiểm hôm qua cô đội, ngoắc cô: “Tới đây, tôi chở cậu đến trường.”
Hứa Thiện Ý lập tức lắc đầu từ chối: “Không cần phiền cậu đâu, tôi ngồi xe buýt là được.”
Chu Cận mặc kệ, anh xuống xe muốn bắt lấy cô.
Hứa Thiện Ý sợ bị cha mẹ và hàng xóm xung quanh nhìn thấy, đến lúc đó sẽ không hay lắm.
Cô vội chạy về phía trạm xe buýt, vừa chạy vừa nói: “Tôi không thoải mái, không muốn ngồi mô tô.”
Nghe vậy, rốt cuộc Chu Cận cũng dừng bước không đuổi theo cô nữa, sau đó, anh trơ mắt nhìn cô lên xe buýt.
Chu Cận đứng yên tại cô, trong nháy máy cảm thấy khó chịu.
Cái xe mô tô chết tiệt.
Sớm biết có ngày hôm nay, anh đã không lái nó tới đây rồi!
,
Mà Hứa Thiện Ý, sau khi ngồi lên xe buýt, trong lòng cô mới ổn định lại một chút.
Tới trường học rồi, việc đầu tiên cô làm là cầm chiếc túi to, vội vã đến phòng y tế.
Hôm qua cô mặc đồ của giáo viên phòng y tế, nhưng cô đã mặc quần áo của người ta, cũng ngại đem trả lại, nên đây là bộ quần áo mới mà cô xin mẹ mua đêm qua.
Sau khi đến phòng y tế, cô trả lại quần áo cho vị bác sĩ nữ, nhưng sau khi bác sĩ biết đó là đồ mới thì căn bản không muốn nhận.
Hứa Thiện Ý trực tiếp thả chiếc túi lại rồi bỏ chạy, bác sĩ nữ vẫn còn bận rộn nhiều việc, cũng không biết cô là học sinh lớp nào, thấy cô bỏ chạy, cô ấy cũng chỉ có thể bật cười rồi đành nhận lấy quần áo mới.
,
Bên này, sau khi Hứa Thiện Ý chạy ra khỏi phòng y tế, cô quay về phòng học.
Nhưng khi đi qua bãi tập nhỏ, cô men theo con đường bên cạnh khu rừng nhỏ.
Thì lại đột nhiên nghe thấy tiếng một nam một nữ đang trò chuyện với nhau trong khu rừng nhỏ, trong đó còn có người nhắc đến tên cô.
Hứa Thiện Ý cảm thấy kỳ quái, cũng cảm thấy tò mò, cô dừng bước, núp sau một gốc cây cổ thụ to.
Cô vừa trốn xong thì trong rừng cây lập tức truyền đến một giọng nam đầy phẫn nộ: “Tôi đã nói với cậu rồi, Chu Cận thích Hứa Thiện Ý của lớp cậu ta, cậu ta sẽ không thích cậu đâu. Hơn nữa tôi cũng không kém gì cậu ta, tôi còn không tiếc tiền cho cậu, tại sao cậu lại không thích tôi?”
Sau khi nam sinh gào lên phẫn nộ thì thanh âm của nữ sinh cũng dần vang lên, dường như nữ sinh rất buồn phiền: “Cho dù Chu Cận thích Hứa Thiện Ý thì tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ thích cậu ấy thôi. Còn cậu, cha mẹ cậu hại chết cha mẹ tôi, tôi căm hận các người, đến chết tôi cũng không thích cậu. Lục Tử Hạo, cậu cút cho tôi, cút xa một chút, tôi không muốn nhìn thấy cậu!”
Sau khi nghe được giọng nói và cái tên được thốt lên trong rừng, Hứa Thiện Ý đột nhiên nhớ ra.
Trong tiểu thuyết gốc, nam chính tên là Lục Tử Hạo, còn giọng nữ vừa rồi cực kỳ giống với Bạch Tú Nhi, vậy là, bây giờ nam chính và nữ chính trong nguyên tác đang cãi nhau.
Nhưng vì sao, bọn họ lại cảm thấy Chu Cận thích cô thế?
Hành vi của Chu Cận rõ ràng như vậy sao?
Vì sao ngay cả nam chính nguyên tác mà cô chưa từng gặp cũng biết Chu Cận thích cô vậy?
Chỉ cần nghĩ đến việc Chu Cận thích cô thì tim của Hứa Thiện Ý lại bắt đầu đập nhanh hơn, mặt cô cũng dần nóng lên.