Bị Ông Lớn Điên Cuồng Theo Đuổi Sau Khi Xuyên Sách

Lục Viên vừa dứt lời, cái bàn trước mặt họ lập tức bị đẩy ra, vang lên tiếng ầm ầm khiến mọi người đều giật mình, ai cũng hoảng sợ nhìn về phía Chu Cận thì đã thấy sắc mặt anh trở nên u ám, nhìn chằm chằm hai người đang nắm tay nhau chạy trối chết ngoài cửa sổ.

Hứa Thiện Ý?

Chẳng phải cô nên ở nhà sao?

Mỗi ngày sau khi tan học, cô đều về nhà rất đúng giờ, sao hôm nay lại không như vậy?

Hôm nay cô không những không về nhà mà còn nắm tay nam sinh khác chạy băng băng trên phố?

Sắc mặt Chu Cận ngày càng khó coi, trong mắt như muốn phóng ra tia lửa.

Anh không nói gì, xoay người giống như phát điên chạy khỏi quán thịt nướng.

Lục Viên thấy thế, lo lắng xảy ra chuyện không may, vội vàng lấy một tờ tiền mệnh giá lớn đặt trên bàn, sau đó kêu Tần Nhất Phàm và Trần Uông Dương: “Theo sau đi, trông A Cận không ổn lắm, phải đi theo cậu ta.”

,

Hứa Thiện Ý đã không thể chạy nổi.

Nhưng cô không dám dừng lại, cô biết rõ phía sau Vương Đình đang đuổi theo mình, ngay cả nguyên chủ đang sống sờ sờ mà còn bị cô ta đánh chết.

Bây giờ Vương Đình không phải học sinh, hành động lại càng hung hăng và càn quấy, nếu cô không muốn chết thì phải tiếp tục chạy.

Nhưng bụng cô thật sự rất đau, cô cũng không còn sức để chạy nữa.

Ngay khi cô cảm thấy bản thân sắp ngất xỉu thì vốn dĩ phía trước đang khá thông thoáng, thì bỗng nhiên có một bóng người cao lớn chạy đến chặn đường cô, Hứa Thiện Ý không chú ý nên bổ nhào vào lòng người đó.

Cô bị đâm vào khiến đầu óc trống rỗng.

Nhưng giây tiếp theo, cô lại cảm thấy người cô vừa đụng vào lại vươn hai tay ôm lấy cô, phải trở người lại mới có thể đứng vững.

Anh họ Lục Tân Hồng cách đó không xa vẫn chưa biết em họ mình bị người ta chặn lại giữa đường, anh ta chạy thêm vài bước mới kịp nhận ra, sau khi phản ứng lại, anh ta kinh ngạc nhìn đôi trai xinh gái đẹp đang ôm chặt nhau, trong lòng không nhịn được than thầm, đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ!

Cửa quán thịt nướng, Lục Viên, Tần Nhất Phàm, Trần Uông Dương, tất cả đều đứng ngây tại chỗ, hai mắt mở to miệng há rộng, không dám chớp mắt mà nhìn chằm chằm về phía Chu Cận và Hứa Thiện Ý, ngoài mặt thì thấy bọn họ đều ngây người, nhưng thật ra trong đầu họ không ngừng tái hiện lại cảnh tượng họ vừa nhìn thấy.

Rõ ràng cô gái mảnh mai xinh đẹp đang tay trong tay cùng một cậu thiếu niên cao ráo cường tráng, nhưng đột nhiên cô gái bị một thiếu niên lạnh lùng khác chạy tới cản đường và cướp lại.

Đại ca Chu không những cướp người mà còn cướp một cách vô cùng ngạo nghễ.

Sau khi giành lại được cô gái, anh trực tiếp ôm chặt cô vào lòng, giống như sợ ai đó sẽ giành với anh.

Nhiều người xung quanh cũng nhìn thấy cảnh tượng này, bấy giờ có rất nhiều người thích hóng chuyện, họ đều không nhịn được mà dừng bước, quan sát ba người ở giữa, tất cả đều đoán rằng, đây chắc chắn là cảnh tượng kích thích hai người đàn ông cùng tranh giành một người phụ nữ, lại còn là hai soái ca và một mỹ nữ, không xem thì rất tiếc.

Nhưng Hứa Thiện Ý bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy thì cảm thấy không dễ chịu.

Sau khi cô đụng trúng người ta, vốn dĩ muốn lập tức xin lỗi nhưng cô không ngờ người này lại ôm cô.

Trong nháy mắt sắc mặt cô lập tức thay đổi.

Cô ngẩng đầu lên, tức giận vươn tay đẩy người đang ôm cô ra, lạnh lùng quát lớn: “Buông tôi ra!”

Nhưng sau khi thấy rõ người đang ôm mình là ai, Hứa Thiện Ý lập tức ngây người, cô kinh ngạc nhìn anh, Chu Cận?

Sắc mặt Chu Cận khó coi tới mức doạ người, giọng quát lớn của cô còn khiến anh tức giận hơn, anh nhìn cô cười lạnh: “Là cậu tự nhảy vào ôm tôi! Không phải sao?”

Hứa Thiện Ý nghe vậy thì sững người, nhớ lại hình ảnh vừa rồi, quả thật rất giống với việc cô nhảy vào ôm anh.

Nhưng thật ra nếu vừa rồi anh không đột nhiên xuất hiện trước mặt cô thì căn bản cô cũng không bổ nhào vào lòng anh, cô cho rằng anh đã hiểu lầm mình.

Thế nhưng giờ phút này dáng vẻ hung ác cười lạnh của Chu Cận thật đáng sợ, trong mắt cô lại càng lộ ra vẻ khiếp đảm: “Xin lỗi, vừa rồi tôi không cố ý.” Cô nhận lỗi, sau đó kéo tay anh ra: “Phiền cậu buông tôi ra, tôi còn có việc.”

Lúc này, anh họ Lục Tân Hồng cũng kịp nhận ra, thấy em họ bị người khác ôm lấy hình như không được ổn lắm, anh ta nhanh chóng chạy tới. Bởi vì không biết Chu Cận, nên anh ta duỗi bàn tay to đẩy bả vai Chu Cận: “Thằng nhóc này, buông cô ấy ra!”

Chu Cận trở tay dùng một quyền đấm thẳng vào mặt Lục Tân Hồng.

May là Lục Tân Hồng đã sớm đề phòng, anh ta vội lùi về sau, lúc này mới vừa khéo tránh được cú đấm của Chu Cận.

Lục Tân Hồng thấy tên này không những ôm em họ của anh ta mà còn dám ra tay đánh người, sắc mặt anh ta thay đổi: “Tiểu tử thối, cậu rất ngạo mạn nhỉ?”

Vẻ mặt Chu Cận âm trầm, trên khuôn mặt điển trai chỉ toàn sự tức giận, đáy mắt luôn trong veo lạnh lùng của anh bỗng nổi lửa ngập trời: “Muốn chết!”

Lục Viên, Tần Nhất Phàm và Trần Uông Dương xa xa nhận ra tình hình không ổn, vội vàng chạy tới khuyên can: “A Cận, đừng kích động.”

Hứa Thiện Ý cũng nhận ra tình huống bất thường, cô giãy ra khỏi lòng Chu Cận: “Chu Cận, các cậu không thể đánh người, mau buông tôi ra.”

Chu Cận tưởng cô muốn bảo vệ Lục Tân Hồng, điều này càng khiến anh đố kỵ hơn.

Anh buông tay đang khống chế Hứa Thiện Ý, quay đầu dặn dò Lục Viên: “Các cậu giúp tôi trông cô ấy!”

Dứt lời, anh tiến lên vài bước, siết chặt nắm tay đi về phía Lục Tân Hồng.

Lục Tân Hồng cũng không sợ anh, anh ta rất ghét những đứa lưu manh thế này, còn dám chiếm tiện nghi của em họ trước mặt anh ta, đây chẳng phải là ngứa đòn à?

Lục Viên không còn cách nào khác, đành tiến lên cản Hứa Thiện Ý lại, bất đắc dĩ mà nói với cô: “Bạn học Hứa, cậu cũng đừng lo lắng hay sợ hãi, A Cận để tâm đến cậu như vậy, cậu lại gần gũi thân thiết với nam sinh khác trước mặt cậu ta, sao cậu ta có thể không tức giận được chứ?”

Tần Nhất Phàm và Trần Uông Dương cũng gật đầu, cảm thấy Lục Viên nói rất đúng.

Sau khi Hứa Thiện Ý nghe xong lời này, đầu tiên cô có chút mơ hồ, sau đó cô lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra, cô gấp tới mức quên luôn cơn đau ở bụng, kích động hét lớn: “Chu Cận, cậu dừng tay! Anh ấy là…”

Hứa Thiện Ý muốn nói cho Chu Cận biết, Lục Tân Hồng là anh họ của cô, để anh đừng hiểu lầm, cũng đừng kích động mà đánh người.

Nhưng cô còn chưa dứt lời thì Vương Đình cùng bạn trai cô ta và đám đàn em đã đuổi tới, mấy người đàn ông này không biết Chu Cận, nhưng bọn họ tới đây là để bắt Hứa Thiện Ý, Lục Tân Hồng và Tiêu Tiểu Đào, cho nên sau khi nhìn thấy Hứa Thiện Ý và Lục Tân Hồng, mấy tên đó đắc ý chạy tới, trong số đó có người trực tiếp bổ nhào về phía Hứa Thiện Ý, nói với nụ cười mê dại: “Con nhỏ chết tiệt kia, định chạy tiếp à? Bây giờ không chạy được rồi nhỉ?”

Mấy tên đàn ông nghĩ đám Lục Viên chỉ là người qua đường, nói xong lời này thì nhanh chóng nhào về phía Hứa Thiện Ý.

Lục Viên thấy tình hình không đúng, hét to một tiếng: “A Cận, bên đây có chuyện rồi!”

Sau khi nói xong, Lục Viên, Tần Nhất Phàm và Trần Uông Dương nhanh chóng bảo vệ Hứa Thiện Ý, đánh nhau với đám đàn ông kia.

Tuy Chu Cận rất muốn dạy dỗ Lục Tân Hồng, thế nhưng người anh lo lắng nhất và để tâm nhất vẫn là Hứa Thiện Ý, sau khi nghe được động tĩnh phía sau, vốn dĩ nắm đấm của anh sắp rơi xuống mặt Lục Tân Hồng, nhưng anh nhanh chóng rút tay lại, quay đầu nhìn ra sau.

Vừa nhìn đã phát hiện bốn tên đàn ông dáng vẻ lưu manh như bọn đầu đường xó chợ đang đánh nhau với nhóm Lục Viên, còn hai tên khác thì muốn nhân lúc hỗn loạn chiếm tiện nghi của Hứa Thiện Ý, trong nháy mắt anh như phát điên, sắc mặt âm trầm nhanh chóng chạy tới, thẳng chân đá bay hai tên đàn ông kia.

Lục Tân Hồng nhìn thấy bọn họ đã đuổi tới đây, hơn nữa đám đàn ông đó còn vây quanh em họ của mình, anh ta cũng tức điên lên, nhanh chóng chạy tới tham gia vào cuộc hỗn chiến.

Hai phút sau.

Toàn bộ năm sáu người đàn ông kia đã nằm lăn trên đất, ai cũng mặt mũi bầm dập đau tới mức khóc than, những người xung quanh đều phải nhượng bộ tránh đi, không dám tới gần họ.

Lục Tân Hồng và ba người nhóm Lục Viên ôm eo thở hồng hộc.

Còn Chu Cận, anh không thở dốc, sắc mặt cũng không thay đổi, bình tĩnh ôm lấy Hứa Thiện Ý.

Lúc Vương Đình cùng bạn trai cô ta và đám chị em của cô ta chạy tới thì đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy Chu Cận, Vương Đình sợ tới mức thiếu chút nữa thét lên, cô ta vội vàng ra hiệu bằng mắt cho đám chị em của mình, sau đó nhẹ nhàng dỗ dành bạn trai: “Chồng à, chúng ta về trước nhé, chuyện hôm nay bỏ qua đi.”

Nhưng mấy tên đàn ông nằm trên đất nhìn thấy đại ca họ đến thì lập tức rống to: “Đại ca, chị dâu, ở đây có mấy tên nhãi ranh không biết sống chết, anh chị mau tới giúp tụi em dạy dỗ chúng đó đi!”

Bình thường bạn trai Vương Đình cũng rất giỏi đánh nhau, anh ta ghét nhất là bị mất mặt, hôm nay đám đàn em của anh ta bị mấy thanh niên này đánh gục, nếu anh ta không ra tay thì nhất định sẽ bị người ta chê cười suốt đời, cho nên anh ta lập tức đẩy Vương Đình ra, người đang muốn kéo anh ta đi, kiêu ngạo đi về phía đám người Chu Cận: “Là mấy thằng nhóc tụi bây đánh thuộc hạ của tao đúng không?”

Vương Đình suy sụp đứng ngay tại chỗ, cô ta không dám rời đi, cũng không dám nhìn về phía Chu Cận. Trong lòng cô ta chỉ có hai chữ, tiêu rồi.

Lần này cô ta mới thật sự tiêu rồi.

Cô ta không thể ngờ rằng, thế nhưng lại gặp Chu Cận ở chỗ này.

Trước đó cô ta nhìn thấy Hứa Thiện Ý đang ăn uống cùng một nam sinh xa lạ, cô ta còn tưởng rằng Hứa Thiện Ý đã bị Chu Cận vứt bỏ.

Nhưng không ngờ, lúc này Hứa Thiện Ý lại được Chu Cận ôm vào lòng.

Vương Đình sợ hãi, thật ra sau khi Hứa Thiện Ý nhìn thấy Vương Đình và bạn trai cô ta xuất hiện, cả người cô cũng vô thức cứng đờ.

Chu Cận cảm nhận được sự bất thường của cô, ánh mắt lạnh như băng của anh đảo qua Vương Đình có tật giật mình đang đứng đằng xa. Bởi vì Vương Đình trang điểm đậm nên anh không nhận ra cô ta, nhưng đám chị em bên cạnh Vương Đình thì Chu Cận nhớ rất rõ, hầu như đều là đám người lần trước làm hại Hứa Thiện Ý, lúc anh đề nghị ban giám hiệu cũng chính là cậu của anh đuổi học mấy nữ sinh này, anh đã nhớ kỹ dáng vẻ của họ.

Bây giờ, anh cũng đại khái hiểu được, vì sao vừa rồi Hứa Thiện Ý lại tay trong tay cùng người khác bỏ chạy với vẻ mặt hoảng hốt như vậy.

Thì ra không phải cô đang chơi trò lãng mạn gì với nam sinh khác, mà là bọn họ đang chạy trốn khỏi sự truy đuổi của mấy người này.

Nghĩ vậy, sắc mặt Chu Cận càng khó coi.

Tuy anh cũng hận không thể đánh chết nam sinh vừa dắt tay Hứa Thiện Ý, nhưng rõ ràng mấy nữ sinh này muốn ức hiếp Hứa Thiện Ý nên mới đuổi theo tới đây.

Hứa Thiện Ý là người mà Chu Cận anh còn không nỡ ức hiếp, mấy người này đúng là muốn tìm chết!

Chu Cận giao lại Hứa Thiện Ý cho Lục Viên trông chừng, sau đó, anh kéo duỗi cơ thể, dưới tình huống mọi người vẫn chưa kịp phản ứng thì anh nhanh chóng chạy về phía bạn trai Vương Đình.

Vài giây sau.

Tên đàn ông cao to cường tráng bị cậu thiếu niên anh tuấn cao gầy quật ngã xuống đất, sau đó tên đàn ông kia đau tới mức rên rỉ không ngừng.

Chu Cận cúi người, hạ thấp giọng chỉ để hai người nghe được, cảnh cáo người đàn ông đang bày ra vẻ mặt hoảng sợ: “Quản phụ nữ của mày cho tốt! Nếu sau này lại để tao nhìn thấy tụi bây hãm hại người của tao, thì kết cục của tụi bây sẽ không đơn giản chỉ là bị đánh thế này đâu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui