Khanh Dã lần đầu tiên tặng ta một món quà. Đó là một chiếc hộp gỗ nhỏ được đóng cẩn thận. Hắn đứng ngoài cửa sổ đưa cho ta, còn hy vọng ta sẽ thích nó. Ta lại có cảm giác của mấy người yêu nhau, nói cảm ơn hắn. Mở hộp ra, bên trong là một chiếc xắc chân bằng bạc sáng bóng. Trên chiếc xắc có treo một chiếc chuông nhỏ, hai bên là hai cánh bướm được làm dẹt, lắc nhẹ liền kêu lên, rất êm tai. Nó rất đẹp, nhưng sao hắn lại tặng ta cái này? Không thể trùng hợp đến thế chứ? Quả nhiên Khanh Dã nói:
"Hôm qua ta có việc phải qua Chân Hoa điếm, tình cờ thấy nàng ở đó, cũng tình cờ nghe thấy nàng nói thích những chiếc xắc như này..."
Quá nhiều tình cờ rồi đó anh trai. Ta liền nghi hoặc hỏi:
"Nói mới để ý, ta thấy ngươi thường xuyên đến Chân Hoa điếm, không phải định đến đó chơi gái đấy chứ?"
Khanh Dã nhanh chóng lắc đầu, thậm chí còn dơ tay lên thề:
"Ta tuyệt đối không đụng vào bất kỳ nữ nhân nào khác ngoài nàng. Lần này đến đó quả thực có công việc..."
Thấy hắn đang cuống lên muốn giải thích ta lại bật cười, lấy đĩa bánh lá dứa trên bàn đưa cho hắn:
"Ăn đi, ta không có quà gì để tặng lại ngươi." Ta thật sự muốn tống toàn bộ chỗ bánh lá dứa trên bàn đi rồi.
Khanh Dã nhìn ta đầy yêu thương sau đó vui vẻ nhận lấy, ta đứng bên cửa sổ nhìn hắn cẩn thận cầm đĩa bánh lá dứa mà ta vô cùng muốn vứt bỏ. Thứ ta đưa, dù thế nào hắn cũng luôn trân trọng. Tuệ lúc này mới ngó đầu vào:
"Sao tiểu thư không mời thiếu gia vào phòng? Hai người lần nào cũng đứng nói chuyện qua cửa sổ như vậy thật kỳ cục." Nô tỳ này xem ra ngày càng không coi ta ra gì.
Ta làm sao có thể nói toạc ra là ở gần hắn sẽ kích hoạt tình huống hentai, mà bản thân ta lại vô cùng bài xích với thứ đó. Ta muốn ta với hắn có một mối quan hệ bình thường, tiến triển từ từ, giống như bao đôi yêu nhau khác, chứ không phải ngồi nói với nhau được 2 câu liền đè nhau ra đụ. Biết hắn sẽ nghe lời ta, nhưng quy tắc ở thế giới này như vậy, cả hắn và ta đều không thể thay đổi được, vậy nên vẫn phải đề phòng một chút.
"Hơn nữa tiểu thư cũng không nên tặng thiếu gia đồ mà tiểu thư không cần chứ?" Tuệ lại nói thêm.
"Ngươi đang xót cho thiếu gia nhà ngươi bị ta ngược đãi đúng không? Xem ra lão gia bắt ngươi đi hầu hạ ta nhưng trong lòng ngươi vẫn chỉ muốn hầu hạ người họ Khanh thôi."
Ta cố tình trêu Tuệ, quả nhiên cô nàng lo lắng, sợ hãi vội rối rít quỳ xuống nói không có ý đó. Ta bật cười bảo chỉ đùa thôi. Nhưng cô nàng nói cũng đúng đấy chứ, hắn tặng ta đồ ta thích, ta lại tặng hắn thứ mà ta nhìn thôi đã buồn nôn, cũng không phải phép lắm. Khanh Dã thích gì? Ta chưa bao giờ để ý đến sở thích của hắn, hình như hắn không đặc biệt thích thứ gì, không kén chọn. Lần tới gặp hắn sẽ hỏi xem sao.
Thời gian chầm chậm trôi, mà hoàng thượng thì cũng từ từ ốm rồi băng hà. Ta nói vậy thôi chứ từ ngày Khanh Dã tặng ta cái xắc cũng chỉ 4-5 ngày. Lần trước vào cung gặp thấy cũng già, cũng có vẻ ốm yếu, không ngờ thăng luôn. Thái tử lên ngôi, lấy hiệu là gì đó mà ta không thể nào nhớ nổi, mà cũng chẳng cần thiết để nhớ, điều ta quan tâm là nhị hoàng tử - Phương Dật. Hắn được phong làm Tấn Vương, còn được cấp đất, xem ra anh trai rất quan tâm đến em trai mình. Ta biết hai người họ luôn ngấm ngầm tranh đấu với nhau, chỉ lo sau khi lên ngôi, hoàng thượng liền không quan tâm đến máu mủ mà hãm hại em mình để anh lớn nhà ta chịu khổ, giờ biết được tin đó thì không khỏi an tâm một chút. Thay đổi ngai vàng, đại lý tự càng bận rộn hơn, cả Khanh Dã và Khanh Tokuda đều đi nhiều ngày liền, rất ít khi về nhà, cả phủ rộng lớn chỉ còn ta, phu nhân và người hầu. Vì vậy mà trong thời gian này ta và bà ấy lại thân thiết lên đáng kể.
Quốc tang, cả nước 3 tháng không được tổ chức lễ hội, đám cưới, cũng không được ăn mặc lòe loẹt, sặc sỡ, đi ngoài đường cũng không được cười đùa, lớn tiếng. Không khí tang thương đích thực lan tràn khắp nơi.