Khuôn mặt Tiết Anh vặn vẹo bắt đầu điên cuồng, đột nhiên thì thầm: "Tất cả đều là do ả tiện nhân kia của ngươi, là nàng hại Vu Lang chán ghét ta...!Tất cả là tại ả!" Sau đó Tiết Anh hét lên: "Ta sẽ tập hợp mọi người để giết ả ta! Ả ta không thể chạy thoát! Tiện nhân đó! Ta xem chừng ả ta sẽ phải chết không thể nghi ngờ! Sau đó mới tới đuổi giết tiểu cô nương chết tiệt này! Nếu ngươi là đồ nhi của ả, ngươi vũ nhục ta thì ngươi cũng đáng chết! Tất cả đều phải chết!”
Bạch Ngọc chính là kẻ không chịu được người khác nhục mạ Giang Lâm Vụ.
Từ trước đến nay hắn đều một vẻ ôn hòa, giờ phút này mặt hắn có chút tức giận.
Nếu không phải tiên tôn ở gần đây thì hắn đã dứt khoát trực tiếp giết nữ nhân điên này rồi.
"Ồ vậy sao? Vậy ngươi ngược lại nói một chút hài tử bổn tôn dạy ra nên chết như thế nào?" Thanh âm lạnh lẽo của Giang Lâm Vụ truyền từ trên không mà đến, dáng người hiện lên, váy lụa mờ ảo.
Tiết Anh thấy Giang Lâm Vụ liền trừng mắt gào thét: "Ngươi không chết! Sao ngươi lại không chết?!”
Sau khi Giang Lâm Vụ đáp xuống đất, cẩn thận quan sát vết thương trên người Lý Đình Đình, nói: "Lý cô nương, vết thương trên ngực cô không sâu, ăn một ít đan dược là được rồi.
Nhưng vết thương trên mặt cô phải chú ý, miệng vết thương tuy không sâu, nhưng móng tay tà tu kia có độc, cô phải tìm y tu trước giúp cô dẫn độc ra rồi mới bôi thuốc.
Cẩn thận một chút sẽ không để lại sẹo.”
Lý Đình Đình nhìn người nói lời dặn dò trước mắt có dung mạo kiều diễm, tiên quân Lâm Vụ vành tai đỏ đến nhỏ máu.
Nàng thầm nghĩ: "Thì ra đây chính là Giang Vụ tiên quân truyền thuyết, nàng thật ôn nhu làm sao.
Không giống như truyền thuyết tùy ý phô trương một chút nào.
Hóa ra là sư tôn của công tử, chẳng trách vị công tử kia ưu tú như vậy."Cô gật đầu hành lễ, "Đa tạ ơn cứu mạng của Tiên Tôn Và Công Tử!”
Giang Lâm Vụ khẽ cười xua tay.
Mắt phượng lạnh lùng nhìn Tiết Anh lạnh lùng nói: "Tiết Anh.
Mấy năm nay ngươi càng ngày càng phát điên.
Điên cuồng lại kiêu ngạo, người ngươi thu thập muốn giết ta hiện tại đang bị phù trận của ta khóa tại chỗ.
Bọn họ đều giống như ngươi, tam quan bất chính, đạo tâm bất thuần, hiện tại đều đang ở trong phù trận tự giết lẫn nhau.”
Tiết Anh vừa nghe mặt đỏ, gân xanh nổi lên "Giang Lâm Vụ! Ha, kẻ chỉ biết dựa vào thi cốt của sư phụ mình mà liền thượng vị lên làm Tiên Tôn Giang Lâm Vụ! Ngươi ngược lại chẳng khác gì trước kia, khuôn mặt đó làm cho ta chán ghét đến cùng cực, làm cho ta hận không thể cắt xé cái khuôn mặt của ngươi, hủy bỏ kinh mạch của ngươi! Sau đó ta sẽ đem ngươi ném đến những nơi như kỹ viện, để ngươi bị ngàn người chơi hỏng...!”
Còn chưa đợi ả điên kêu xong, Bạch Ngọc cách khoảng không quét ngang kiếm ý giống như khí lạnh mùa đông, trực tiếp đem xương vai Tiết Anh cắt đứt.
"Bạch Ngọc.
Ổn định tâm kiếm, chớ xúc động.” Giang Lâm Vụ lớn tiếng nhắc nhở.
Bạch Ngọc nghe thấy vậy liền thu hồi sát ý trên mặt.
Quay đầu lại, cúi đầu chắp tay buồn bực nói: "Vâng, thưa Tiên tôn.
Là đệ tử lỗ mãng.”
Tiết Anh cả người nhiễm lạnh, vừa rồi một kiếm kia thật sự muốn mạng của ả.
Ả ta trợn mắt nhìn bộ dáng Bạch Ngọc cúi đầu trước mặt Giang Lâm Vụ, thì ra là như thế...
Ả ta ôm ngực nhếch miệng cười lạnh: "Được! Được lắm! Cả người đều bị tiện nhân này mê hoặc!"Ả hung ác hướng về Giang LÂm Vụ ném ra một đám ám khí dày như mưa, Giang Lâm Vụ kéo Lý Đình Đình, lập tức vẽ ra phù trận phòng ngự ngăn cản ám khí..