Trong thành khắp nơi bắt đầu tụ tập tiên môn, sóng gió dần nổi lên.Liên tiếp mấy ngày, Bạch Ngọc luôn đi sớm về khuya, bận rộn không ngơi chân.Hôm nay, trời còn chưa sáng, Bạch Ngọc sau khi thức dậy theo thường lệ, lén vuốt ve khuôn mặt Giang Lâm Vụ hôn trộm một cái.Cúi đầu xuống liền thấy nàng đã tỉnh dậy.Giang Lâm Vụ mơ màng đưa tay ra khỏi chăn, đặt lên cổ Bạch Ngọc.“Hôm nay có chuyện gì? Khi nào ngươi quay lại?”Bạch Ngọc hôn lên trán nàng, ánh mắt có chút né tránh, “Đã tới gần yến hội, ta cùng Lý gia thương nghị một ít phương án dự phòng.”Mấy ngày nay Lý gia đã truyền bá tin tức: Lý gia công tử đã tỉnh lại.
Lý gia vì xung hỉ, sẽ tổ chức yến hội.Tại yến hội tuyên bố trọng đại về “Nhập Tiên”, thỉnh mời các chư vị tiên môn chứng kiến.Chuyện “nhập tiên” vốn đã là tin tức lớn, một khi truyền ra, rất nhiều tu chân giả đã tụ tập ở Bạch Châu.Thủ đoạn này tuy không cao minh, nhưng đã gắt gao nắm lấy điểm yếu của Tiết Lực.Thịnh tình như thế, Tiết Lực nhất định hành động.
Hoặc là âm thầm hoặc là chính đáng ra mặt, chờ trong yến hội có thể chó gấp nhảy tường không.Giang Lâm Vụ nghe thế, khẽ gật đầu, mấy ngày nay vì chuyện này, nàng không thể lộ diện, ngay cả tiền viện Bạch gia cũng không thể xuất hiện.
Những chuyện này chỉ có thể giao cho Bạch Ngọc làm.Nàng rút tay xuống, thừa dịp Bạch Ngọc vừa mới dậy còn dư thừa nhiệt độ cơ thể, vội vàng rụt chăn về.Bạch Ngọc bất đắc dĩ cười, nhất định phải kéo chăn ra, hôn nàng vài cái mới chịu đi.Cửa phòng vừa đóng lại, Giang Lâm Vụ liền từ trong chăn thò đầu ra, cười giảo hoạt.Trong thành nhộn nhịp, tiếng rao bán của thương nhân không dứt, khách nhân lựa chọn hàng hóa, người đến người đi.Mặt trời dần lặn, hoàng hôn buông xuống.Bạch Ngọc ngồi trong xe ngựa chạy về phủ.
Sáng nay Tiên tôn hỏi hắn khi nào trở về, trong lòng liền phát ngứa, muốn ở lâu cũng ở không được.Trở về phòng ngủ, lại không thấy bóng dáng Giang Lâm Vụ đâu.
Bạch Ngọc sửng sốt, định ra ngoài tìm.Giang Lâm Vụ thấy hắn đã trở về, đứng phía sau hành làng gọi hắn, “Ta ở đây.”Bạch Ngọc liền theo thanh âm đi tới hành lang.Gió nhẹ thổi qua, cuốn từng mảnh lá trúc bay lượn, giữa những cây gậy trúc lắc lư cọ xát kẽo kẹt.Trong hành lang bày thạp quý phí cùng bàn trà và điểm tâm, khói bay nghi ngút.Giang Lâm Vụ mặc một một thân sa y trắng mát lạnh, bởi vì nằm nghiêng nên tay áo trượt đến vai, lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh cùng từng mảnh da thịt trắng ngần.“Hôm nay sao lại về sớm như vậy.” Âm thanh lười biếng mang theo thanh linh, nàng không nhìn Bạch Ngọc, mà nhìn phía rừng trúc xa xa.Bạch Ngọc thâm tâm nhảy dựng, phảng phất như đang trở lại Vụ Ẩn Cung.
Nàng vẫn là Lâm Vụ Tiên tôn cao cao tại thượng kia, mà mình chỉ có thể đứng ở xa, cẩn thận nhìn trộm mang danh nghĩa đệ tử ký danh.Bạch Ngọc có chút hoảng hốt, muốn xoá tan đi phần bất an này.Giang Lâm Vụ quay đầu lại, mỉm cười, “Trở về là tốt rồi.
Ta rất vui.”Nàng nằm nghiêng trên thạp, miệng cười quyến rũ, mắt mang sắc xuân, ánh mắt kiều diễm lấp lánh nhìn Bạch Ngọc.Ngón tay mềm mại vén mái tóc dài theo đường cong trượt lên.
Đôi mắt đào dịu dàng của Bạch Ngọc theo sát ngót tay từ bộ ngực đẫy đà, trượt về phía bụng bằng phẳng, lại chậm ra đi tới mông chân, sau đó chạm nhẹ một cái.
Không rõ ý vị.Trong nháy mắt, mọi bất an của hắn đã tiêu tan, trong lòng trở nên ngứa ngáy.Bạch Ngọc không kiềm được liền muốn nàng.Ngày thường Giang Lâm Vụ chỉ cần mềm giọng gọi hắn một tiếng, hắn liền đem người đè lên giường, giày vò nhiều lần..