Bị Sói Con Cố Chấp Ngậm Về Nhà


“Tiên tôn...!tiên tôn...” Bạch Ngọc ôm Giang Lâm Vụ, vùi đầu vào cổ nàng si ngốc gọi Giang Lâm Vụ, ngửi hương hoa lê trắng trên người nàng.Dưới thân thắt lưng giật giật một cái, đem chăn mỏng nâng cao lên, lại mạnh mẽ lún xuống, đem dục vọng nơi hai người kết hợp toả ra hơi nóng hầm hập.Thịt mềm càng lúc càng co rút, đột nhiên co giật siết chặt lấy côn thịt trong cơ thể.

Cửa tử cung hé mở, miệng nhỏ mềm mại mút lấy quy đầu.Bạch Ngọc tăng tốc, nhanh chóng đưa đẩy, “A a, ưm...!a ~”Bạch Ngọc cúi đầu ngậm lấy cánh môi mềm, lấp kín tiếng rên rỉ của nàng.


Bạch Ngọc cuối cùng cũng đâm vào thật sâu, buông lỏng tinh quan, tinh dịch tích góp hướng cửa tử cung phun ra.Cả hai run rẩy, cùng nhau đạt đến cao trào.Hai người buông môi lưỡi ra, thở hổn hển, cảm nhận dư vị cao trào, một phen hoan ái nhẹ nhàng nhưng kích tình kết thúc.Lần này Giang Lâm Vụ mệt mỏi đến mức buồn ngủ, chỉ muốn nhắm mắt ngủ luôn.

Bạch Ngọc bế nàng lên, đi đến hồ tắm của Ngọc Can viện, tắm rửa cho nàng.Sau đó hắn bế nàng vào hồ nước ấm.Nước hồ ấm áp thấm ướt hai người, làm tăng thêm cảm giác thoải mái hơn sau khi hoan ái.

Giang Lâm Vụ buồn ngủ tựa vào ngực Bạch Ngọc, nhìn bồn tắm này, lại nghĩ đến bồn tắm ngoài trời trong Ẩn Vụ cung của mình.“Bạch Ngọc, chúng ta đã lâu không trở về Huyền kiếm tông, hiện tại hoạ “nhập tiên” cũng đã giải quyết xong, chúng ta trở về đi.

Ta cũng muốn trở về Bồng Quả Sơn xem một chút.”“Được.” Bạch Ngọc cũng muốn trở về xem một chút, thoáng cái đã hơn một năm, xem ra thật sự có rất nhiều thay đổi......................Hai người nói cho Dung Nhã biết chuyện họ sẽ trở về Huyền Kiếm tông.Sau khi nghỉ ngơi ở Bạch Gia thêm hai ngày, vào một buổi sáng ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ bọn họ khởi hành trở về Huyền Kiếm tông.Đám người Bạch gia đều gác lại công việc, đến đưa tiễn, giống như lúc chào đón bọn họ đến.Mấy vị nha hoàn cùng phụ thân đều không nỡ, Giang Lâm Vụ cùng các nàng vẫy tay cáo từ, lưu luyến tạm biệt.Dung Nhã biết tình tình đứa nhỏ Giang Lâm Vụ thật sự tốt.Dung Nhã kéo Bạch Ngọc qua, thấp giọng nói: “Vi nương thật sự không nghĩ tới, người có tình ý trước lại chính là Lâm Vụ Tiên quân! Cũng may nàng ấy tính tình tốt, cuối cùng cũng nguyện ý bên ngươi.


Tiểu tử ngươi thật đúng là lớn mật! Nếu ngươi không theo đuổi được, ngươi sẽ không về nhà thật à?”Bạch Ngọc nghe mẫu thân quở trách, có chút xấu hổ: “Năm đó Tiên tôn tu vi cao thâm, lại bởi vì trấn áp yêu thú cùng tà tu, cũng không lạnh lùng kiêu ngạo.

Sau khi phá huỷ hết gia sản của người ta, liền gọi tiểu phòng thu chi tới, thanh toán hết gia sản bị làm hỏng cho người ta, ta liền biết Tiên tôn rất tốt.”Bạch Ngọc nhìn Giang Lâm Vụ cùng đám người nhiệt tình cáo biệt, nở nụ cười, cảm giác hạnh phúc trong lòng khiến hắn nghẹt thở.Bởi vì Bạch Ngọc chính là “tiểu phòng thu chi” năm đó bị kéo qua tính sổ, chỉ là Tiên quân không nhớ tới, sau đó hắn liền đuổi theo tới Huyền Kiếm tông, theo đuổi nàng.”Dung Nhã đau đầu vỗ chán một cái, có đôi khi con trai nàng cố chấp đến nỗi người làm mẫu thân như nàng thật sự rất đau đầu.Dung Nhã lại dắt Giang Lâm Vụ qua, nói chuyện riêng: “Bạch Ngọc nếu đối xử với ngươi không tốt, ngươi cứ nói với ta, ta thay ngươi thu thập hắn, sau đó nhận ngươi làm nữ nhi của ta.”Giang Lâm Vụ nhẹ giọng nói nhỏ bên tai Dung Nhã: “Hắn đối với ta rất tốt, tốt đến mức hận không thể giúp ta xoay người lúc ngủ.


Thật khiến ta đau đầu.”Dung Nhã nhìn Giang Lâm Vụ với vẻ mặt cao thâm ý vị, cố nén cười nói: “Ồ ~ gần đây các ngươi bí mật ngủ với nhau sao?”Giang Lâm Vụ nghe thế lắp bắp, mặt đỏ bừng một mảng.Dung Nhã vỗ vai Giang Lâm Vụ trấn an nàng, cười nói: “Tiểu tử kia ta còn không hiểu sao? Cho dù ngươi không chịu, hắn cũng nghĩ cách quấn lấy ngươi, khiến ngươi mềm lòng.

Hắn chính là bắt chẹt ngươi ở điểm này, ngươi liền mắc mưu!”“Đúng là không ai hiểu con bằng mẫu thân!”Kính nước trên người Dung Nhã điên cuồng rung động, Dũng Nhã đè lấy kính nước, thở dài một tiếng: “Là cha nào con nấy”“Thừa dịp thời gian con sớm, các ngươi xuất phát đi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận