Bị Sói Con Cố Chấp Ngoạm Về Ổ

Sau khi Bạch Ngọc làm xong việc gấp của gia tộc, lo lắng Tiên Tôn ở nhà sẽ có tình huống bất ngờ xảy ra, để lại đám người Hoắc Chiêu giải quyết nốt công việc, còn một mình hắn trở về.

Vất vả lắm mới về tới Bạch phủ, vui vẻ tìm kiếm người kia, lại phát hiện Tiên Tôn không ở trong Bạch phủ, mà mẫu thân cũng đi ra ngoài.

Hắn nghe người làm nói Thành Tây có bạo loạn, lòng như lửa đốt vội vã ra ngoài đường, giữa đường gặp được mẫu thân nhưng lại không thấy Tiên Tôn.

Đến khi hắn đi theo khí tức của Tiên Tôn chạy đến nơi thì nhìn thấy cảnh tượng Tiên Tôn và Vu Tiêu đang nhận nhau. Nam tử kia khuôn mặt lạnh lùng, nhưng mắt lại đầy dịu dàng nhìn Tiên Tôn, trong đó có tình ý Bạch Ngọc vừa nhìn đã biết. Hừ! Còn gọi tên Tiên Tôn thân thiết như vậy.

Hai người đều nhìn thấy địch ý giống nhau trong mắt đối phương. Hắn tuyệt đối không thể để Vu Tiêu có cơ hội ở cùng với Tiên Tôn.

Vu Tiêu rời tầm mắt đang tranh đấu cùng với Bạch Ngọc, chuyển hướng sang Giang Lâm Vụ: “Lâm Vụ, xem ra trong lòng ngươi cũng nghi ngờ Tiết Lực kia. Phố lớn ở Thành Tây có bạo loạn thì đúng lúc ta ở gần đây, trên người những tu sĩ điên cuồng kia ta đều cảm thấy khí tức của bảo vật trấn lâu của Điệp Phong lâu, lần theo những điều này có thể truy tìm ra một vài tung tích. Nếu không chúng ta cùng nhau hợp tác, đi vào thăm dò một hai.”

Giang Lâm Vụ nghe thế thì ánh mắt sáng ngời.

Nàng suy nghĩ cẩn thận lại thì bạo loạn lại luôn xảy ra ở những con phố đông đúc, vào thời gian mà mọi người tập trung nhiều nhất thì mới bạo phát, cho nên biết hành động bạo loạn lần này rất có trật tự và có tính toán trước.

Nàng không rõ vì sao, khả năng là trả thù cũng có khả năng là đến vì Giang Lâm Vụ.

Giang Lâm Vụ vừa định đồng ý.

"Vậy thì Bạch Ngọc cùng đi với Tiên Tôn.” Bạch Ngọc đứng bên cạnh Giang Lâm Vụ, cùng nàng sóng vai đối diện, nắm thật chặt tay nhỏ của nàng.


Vu Tiêu nhìn chằm chằm hai người nắm lấy tay nhau, nhíu mày lại: “Bạch công tử, thiên tư của ngươi rất tốt, tu vi không kém. Nhưng chỗ ta và sư tôn của ngươi muốn đến thực sự không phải là nơi Trúc cơ kỳ có thể đi.”

“Đúng rồi. Bạch Ngọc, chỗ chúng ta đi có thể rất nguy hiểm, ngươi không thể đi, ngươi ở nhà chờ ta.” Giang Lâm Vụ nói thêm vào.

Giang Lâm Vụ biết Bạch Ngọc chắc chắn sẽ không đồng ý nhưng nàng không muốn mang Bạch Ngọc theo để mạo hiểm.

Nếu thật sự là Tiết Lực kia, đó chính là cảnh tượng Hóa thần kỳ và Hóa thần kỳ chạm nhau, hai bên đánh nhau tạo ra tia lửa linh lực đều có thể dễ dàng đánh ngất hoặc giết chết tu sĩ có tu vi thấp hơn.

“Xin Tiên Tôn hãy tin tưởng Bạch Ngọc, Bạch Ngọc chắc chắn sẽ không liên lụy tới Tiên Tôn. Tiên Tôn mang Bạch Ngọc theo đi.” Thái độ của Bạch Ngọc kiên định, ánh mắt kiên quyết.

Nhất thời hai người đối lập không xong.

Lúc này, cổ áo Vu Tiêu lóe lên ánh sáng màu tím, hắn vội vàng lấy ra một khối tử tinh thạch trong cổ áo.

Hình dạng của tử tinh thạch kia không có quá nhiều khác biệt với tử tinh thạch thông thường, nhưng linh lực bên trong của tinh thạch khuấy động không ngừng.

Vu Tiêu xem xét kỹ càng tinh thạch, ngẩng đầu phóng tầm mắt tới một hướng không rõ, hắn ta kinh ngạc nói: “Cảm ứng được linh lực của tu sĩ bạo loạn, lại không chỉ có một người, ở phía rừng rậm ngoại thành Thành Tây!”

Giang Lâm Vụ và Vu Tiêu vội vã ngự kiếm bay về phía đó, Bạch Ngọc theo sát phía sau.

Ba người đến rừng rậm thì cấp tốc triển khai truy kích, cũng có thể là cảm giác thấy bọn họ tới gần, đi được nửa đường thì không hiểu sao tử tinh thạch mất đi cảm ứng.


Bạch Ngọc nhắm mắt tĩnh tâm cảm ứng, sau khi mở mắt thì chỉ tới một hướng, lớn tiếng nói: “Ở bên kia.”

Giang Lâm Vụ nghe thế thì nhanh chóng bay về phía đó, rốt cuộc cũng chặn lại đám tu sĩ đã điên cuồng ở một chỗ sườn dốc dưới núi.

Một đám tu sĩ đều đang điên cuồng giãy giụa, sắc mặt đỏ bừng, gân xanh nổi đầy người, mười ngón tay be bét máu thịt đau khổ xé rách cổ mình.

Thấy có người sống tới gần, đôi mắt họ đỏ tươi bắt đầu một cuộc tấn công dữ dội giống như xác chết biết đi.

Giang Lâm Vụ lắc mình lướt qua công kích, một chưởng đánh thẳng lên đỉnh đầu của bọn họ, muốn đánh ngất người đi.

"Lâm Vụ Tiên Tôn? Là Lâm Vụ Tiên Tôn! Tiên Tôn cứu chúng ta!" Trong đám người bạo loạn có người gọi tên Giang Lâm Vụ. Nàng theo tiếng nhìn thấy mấy tu sĩ ngã quỵ dưới mặt đất, bàn tay be bét máu thịt mở ra hét về phía Giang Lâm Vụ.

“Tiên Tôn, là mấy tu sĩ bị vây trong phù trận ở núi Bồng Ấm.” Bạch Ngọc khống chế đám tu sĩ bạo loạn tới gần đây, ở phía sau nói.

Bạch Ngọc đề phòng sau này bọn họ quay lại báo thù cắn trả nên lúc ở trong phù trận đều hạ xuống phù cho họ, chỉ cần xuất hiện trong phạm vi hai trăm dặm hắn đều cảm ứng được.

“Đúng! Là chúng ta! Tiên Tôn cứu chúng ta! Chúng ta nguyện nói hết mọi chuyện!” Mấy tu sĩ kia miễn cưỡng duy trì được tỉnh táo. Gân xanh trên trán nổi lên, sắc mặt tím đen, biểu hiện đau khổ không thể tả.

Vu Tiêu thuận lợi đánh một tu sĩ điên cuồng xông lên: “Để đó cho ta.”

Từ trong ngực hắn móc ra một khối tử tinh thạch, điều động tinh thạch dừng giữa không trung, trên người đám tu sĩ bạo loạn lập tức tuôn ra một làn khói tím, khói tím quanh quẩn xoay chuyển quanh tinh thạch, tiếp theo đều bị tinh thạch hấp thu.


Mấy vị tu sĩ bạo loạn kia khôi phục linh lực lại. Thân thể không còn sưng phồng nứt ra nữa, chỉ có thể thở dốc, tất cả đều co quắp ngã xuống đất.

Bạch Ngọc chĩa kiếm về phía bọn họ: “Nói, nói chi tiết.”

Sau khi bọn họ hồi phục lại, ánh mắt bắn ra phẫn hận, nói hết rõ ràng mười mươi mọi chuyện.

Bọn họ vẫn nghe lệnh Tiết Anh và một thế lực hùng mạnh không biết tên sau lưng. Đầu tiên giúp ả dụ dỗ tu sĩ để thử nghiệm và thử thuốc, sau đó đi tới núi Bồng Ấm nhưng bị Giang Lâm Vụ gây khó khăn nên nhiệm vụ thất bại.

Bọn họ đi ra khỏi núi Bồng Ấm, đi tới Bạch Châu tìm Tiết Anh, nhưng Tiết Anh lại lấy lý do là bọn họ làm việc kém cỏi, cho nên đưa dược còn đang thử nghiệm cho bọn họ ăn.

Linh khí của bọn họ lập tức tăng vọt, ngũ tạng bên trong cùng với linh đài thần thức như bị xé rách vô cùng đau khổ, cho đến khi điên cuồng hại người.

Trong đám bọn họ có mấy người còn sống trong phù trận ở núi Bồng Ấm, linh lực còn chưa khôi phục, thần thức ổn định có thể duy trì được thần trí tỉnh táo một chút. Mà bọn họ nghe thấy Tiết Anh cùng thế lực sau lưng kia nói chuyện thì thấy gọi người kia là “Lực phụ thân”.

Giang Lâm Vụ và Vu Tiêu liếc mắt nhìn nhau, đã chắc chắn là Tiết Lực, lập tức giữa hai người có chút yên lặng. Trước kia bọn họ đã từng gọi Tiết Lực là Tiết thúc thúc, cũng là người dẫn dắt dạy dỗ bọn họ từ khi còn trẻ, càng là bạn tốt mà sư phụ Giang Lâm Vụ tin cậy.

Sau đó những người kia khóc ròng ròng: “Lúc mới đầu chúng ta giúp bọn họ làm bao nhiêu chuyện dơ bẩn! Thật không ngờ cuối cùng bị đuổi tận giết tuyệt! Nếu không có Lâm Vụ Tiên Tôn chỉ sợ cả người chúng ta đã nổ tung mà chết!”

Giang Lâm Vụ lạnh giọng căm ghét nói: “Làm chuyện ác ắt sẽ nhận được hậu quả xấu. Các ngươi đừng vui mừng quá sớm, giữ lại tàn mệnh sau này sẽ đến lúc các ngươi trả lại tội nghiệt.”

Nói xong, một lá bùa chú của Bạch Ngọc vây khốn bọn họ chặt chẽ, đương nhiên muốn đưa họ vào trong ngục.

Giang Lâm Vụ đã quyết định nhất định phải đi gặp bị Tiết lâu chủ tiền nhiệm đang “bế quan” kia, đã từng là Tiết thúc thúc. Phải tìm kiếm cứ điểm ông ta điều chế dược sau lưng, mà một khi ra tay chắc chắn không phải chỉ có mấy ngày mấy tháng có thể hoàn thành xong việc, trên đường có thể sẽ gặp xung đột xảy ra.


Việc này liên quan đến Điệp Phong lâu, đương nhiên là Vu Tiêu phải đi, còn Bạch Ngọc…

Giang Lâm Vụ quay đầu nói nhỏ với Vu Tiêu, hi vọng hắn tránh đi, nàng có chuyện muốn nói với Bạch Ngọc. Vu Tiêu gật đầu, trước khi rời đi còn nhìn sâu hai người một chút.

Vu Tiêu vừa rời đi, trong nháy mắt Giang Lâm Vụ đã kết bùa chú nhốt Bạch Ngọc lại.

“Tiên Tôn muốn bỏ Bạch Ngọc lại sao?” Bạch Ngọc mở to mắc kinh ngạc: “Tiên Tôn! Tin tưởng ta! Ta tuyệt đối sẽ không cản trở! Đừng bỏ lại Bạch Ngọc!” Bạch Ngọc liều mạng vặn vẹo thân thể, khởi động linh lực chống lại bùa chú mạnh mẽ của Giang Lâm Vụ để thoát ra. Hai đạo linh lực va chạm nhau, làm cho Bạch Ngọc bị xiết đến rướm máu.

“Bạch Ngọc!” Giang Lâm Vụ thấy hắn bị thương thì gấp gáp đến độ lớn tiếng a lên: “Lần này đi nguy hiểm, ngươi hãy chờ ta trở về!”

“Tiên Tôn tưởng ta không biết sao? Lần này Tiên Tôn đi không đến hai, ba năm chắc chắn không về được! Van cầu người, Tiên Tôn... mang theo Bạch Ngọc đi. Xin người!” Cả người Bạch Ngọc run run, hai mắt đỏ lên, lã chã rơi lệ.”

Giang Lâm Vụ cắn răng, lần này không nhẹ dạ.

Nàng đưa tay ôm lấy Bạch Ngọc. Biểu hiện của Bạch Ngọc đau khổ, dùng cánh tay cọ vào người nàng.

Giang Lâm Vụ biết Bạch Ngọc thông minh đáng tin cậy, nhưng sự khác biệt về cấp bậc linh lực quá lớn, dường như nàng không hề phí sức chút nào đã nhốt Bạch Ngọc lại được. Nếu như Bạch Ngọc đi theo nàng thì lúc nào cũng không yên tâm được.

"Sau một canh giờ bùa chú sẽ được cởi bỏ, ta đã bố trí rồi, bùa chú này sẽ bảo vệ bùa chú bên trong ngươi. Sau khi giải trừ ngươi đừng mong đuổi theo ta, xử lý ổn thỏa những tu sĩ điên cuồng này, chờ ta trở lại.” Giang Lâm Vụ lui lại.

Nói xong xoay người đi tìm Vu Tiêu.

Bạch Ngọc nhìn bóng lưng hai người ngự kiếm đi xa, mãi đến khi bùa chú hoàn toàn được cởi bỏ vẫn nhìn chằm chằm lên bầu trời phương xa nơi Giang Lâm Vụ vừa đi.

Thần sắc hắn thẫn thờ, cũng không nhúc nhích, chỉ có gió núi lạnh lẽo thổi bay áo bào màu trắng trà thấm máu mà đỏ lên của hắn…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận