Giang Lâm Vụ đặt một cái giường to bên dưới cây lê trắng nghìn năm tuổi trong tiền đình, để nhàn nhã thưởng hoa uống trà.
Nàng nhặt một đóa hoa theo gió lay động mà rơi xuống, quay đều, rồi nàng nhìn thấy Bạch Ngọc đang bận rộn bên bàn trà.
Bạch Ngọc nhấc ấm nước ra khỏi bếp lò nhỏ, cầm bình trà bằng ngọc trắng sứ, đầu tiên rót nước nóng ở viền xung quanh một vòng, đợi đến khi ấm trà nóng đều thì lại đổ tiếp một lượng nước nóng lớn ngâm lá trà. Vừa rót nước thì hương trà mang theo hơi nước đã tỏa ra.
Vừa rót trà xong một tay khác đã từ trong nhẫn dự trữ đồ vật lấy ra một đĩa bánh dẻo trắng mềm và một xếp bánh trà xanh để lên bàn trà, tất cả động tác đều quen thuộc nhanh nhẹn.
“Tiên Tôn mời người uống trà” Bạch Ngọc làm động tác “mời”.
Giang Lâm Vụ ừm một tiếng. Nhận lấy ly trà nhấp một ngụm, hương trà tràn vào trong miệng lưu lại hương thơm tươi mát, nghĩ một lát: “Quả nhiên là công tử thế gia, chú trọng như vậy, pha trà cũng không giống với người bên cạnh.”
Nàng lại nhấp một ngụm nữa, trà ngon!
Bạch Ngọc cười dịu dàng nhìn cái miệng nhỏ với đôi môi đỏ mọng của Giang Lâm Vụ đang nhấp trà. Giang Lâm Vụ cảm giác được ánh mắt của hắn, nhướng mi nhìn hắn, một đôi mắt hoa đào dưới hoa lê lấp lánh trong veo, khóe môi nhếch lên nụ cười. Cảnh tượng mỹ nhân dưới hoa lê xinh đẹp như vậy kích thích trái tim của Giang Lâm Vụ.
Giang Lâm Vụ bối rối, hai ngày nay không biết bị làm sao? Lúc trước Bạch Ngọc nhìn nàng, không phải là cụp mắt xuống thì cũng chính là giống như đầu gỗ không nói một tiếng đứng ở bên cạnh nàng.
Sao mấy ngày nay gặp nàng vẻ mặt lúc nào cũng cười híp mắt, ý cười không thể che giấu được?
Có lúc trên khuôn mặt xinh đẹp ấy không biết vì sao lại đỏ ửng giống như là cô nương gia thoa son vậy.
Giang Lâm Vụ cầm ly trà lại nhấp một ngụm, nghĩ: “Chẳng lẽ là do mấy ngày trước nàng vô tình ngủ thiếp đi, hại hắn quỳ lâu, quỳ đến mức thân thể bị thương?”
Giang Lâm Vụ cảm thấy rất có khả năng, tuổi tác của hắn vẫn nhỏ, chắc là cơ thể vẫn còn phát triển. Hiện tại quỳ thương đầu gối sau này như thế nào mới tốt? Tội lỗi, tội lỗi.
Sau khi thưởng hoa.
Giang Lâm Vụ cố ý đến đỉnh chính của tông môn một chuyến, cố ý tìm chưởng môn lấy ít thuốc bổ, nhân tiện nói chuyện phiếm một lát.
Sau khi vội vã quay về, đi đến chỗ ở thanh tịnh của Bạch Ngọc, thấy người trực tiếp vứt cho Bạch Ngọc, để tự hắn nhìn mà uống.
Bạch Ngọc bất ngờ khi Tiên Tôn đến tìm hắn? Trong lòng đang cuộn trào vừa vui vẻ lẫn xấu hổ thì bị nhét vào mấy bình thuốc.
Nhận bình thuốc nhìn một cái “Đan dưỡng eo tăng cơ” Bạch Ngọc:?
Lại nhìn “Đan sinh tinh bổ khí” Bạch Ngọc:???
Khuôn mặt tuấn tú càng ửng đỏ, còn lộ rõ màu đen. Hắn tức đến mức ấp úng nghẹn ra mấy lời đệ tử không cần.
Nội tâm vừa xấu hổ vừa tức giận: Hắn rất khỏe! Ban ngày súng bạc thẳng, đêm đêm làm tân lang đều không có vấn đề gì cả! Tiên Tôn không vừa lòng đối với hắn?!!
Giang Lâm Vụ phớt lờ sự cự tuyệt của hắn mạnh mẽ nhét vào trong lòng hắn, nói với hắn: “Là do bản tôn không đúng. Ngươi vẫn còn nhỏ, là bản tôn không có chừng mực hại ngươi suy yếu.” Bạch Ngọc biết Giang Lâm Vụ đang nói đến chuyện phạt quỳ lần trước. Nhưng trong lời của Tiên Tôn như kiểu đang ám chỉ đến chuyện mờ ám kiều diễm lần trước vậy.
Cuối cùng Giang Lâm Vụ bày ra dáng vẻ trưởng bối sâu hiểm khó dò nói với Bạch Ngọc: “Nhưng có bệnh thì phải trị, phải uống thuốc. Nếu như không được lần sau ta lại làm chút thuốc bổ càng bổ càng mạnh!” Nói xong còn ra vẻ “trưởng bối” quan tâm nhìn Bạch Ngọc một cái, chớp mắt thì người đã không thấy đâu. . Truyện Khác
Giang Lâm Vụ học ai không học cho tốt, bình thường không dùng dáng vẻ chưởng môn, không hề có tí dáng vẻ sâu xa khó lường, ngược lại cái nhìn khiến cho da đầu Bạch Ngọc giật giật có một loại cảm giác giống như “ngầm ám chỉ hắn mắc bệnh kín không thể đồn ra ngoài” vậy, khiến cho bản thân hắn nghẹn vô cùng khó chịu.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm bóng dáng đi xa dần với vẻ u ám thâm sâu. Sau này ở trên giường sẽ cẩn thu thập nàng!
Sáng hôm sau, những con chim đậu trên cành cây ngoài phòng đã bắt đầu ríu rít.
Giang Lâm Vụ vẫn còn đang ngoắt ngoa ngoắt ngoéo ngủ say trên giường. Trong mơ màng cảm thấy tiếng chim lúc bình thường cảm thấy véo von sao hôm nay lại chói tai đến vậy?
Cửa phòng ngủ truyền đến âm trong trẻo dễ nghe của Bạch Ngọc: “Lâm Vụ Tiên Tôn? Hội nghị tông môn sắp bắt đầu rồi, đồ đệ đến đợi ngài cùng đi.”
Trong phòng không có phản ứng gì, Bạch Ngọc hít một hơi đang định mở miệng lần nữa thì cửa phòng cạch một cái từ trong mở ra.
Giang Lâm Vụ nắm cánh cửa nôn nóng hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?!”
Giang Lâm Vụ đầu tóc rối bời, áo ngủ bởi vì xộc xệch mà lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn. Mỹ nhân vừa mới tỉnh dậy mơ màng, dung mạo xinh đẹp từng chút một mê hoặc người ta.
Vừa mới sáng sớm đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy Bạch Ngọc chỉ cảm thấy mồm miệng khô khốc. Bạch Ngọc quét mắt một cái vội vã cụp xuống, sau đó mới bắt đầu mở miệng nói: “Đã qua giờ thìn rồi.”
Giang Lâm Vụ âm thầm kêu lên không hay rồi! Xoay người xông vào trong phòng tắm tắm rửa. Đến muộn thể nào cũng bị càm ràm, nàng sợ nhất là cái miệng càm ràm đó của chưởng môn.
Bóng hình xinh đẹp đến đi như một cơn gió, để lại mỗi mình Bạch Ngọc đứng bên cạnh cánh cửa rộng mở với cơ thể cứng ngắc.
Trong ngọn núi chính của Huyền Kiếm tông.
Sau hai giờ, hội nghị cuối cùng cũng kết thúc. Giang Lâm Vụ vẻ mặt trầm lặng, trong lòng thì lại vui vẻ nhảy nhót may mà có Bạch Ngọc nếu không đoán chừng nàng sẽ bị càm ràm nửa tiếng.
Các trưởng lão quản sự trong hội nghị văng xong nước miếng lại hàn huyên mấy câu thì cáo từ, lần lượt ngự kiếm rời khỏi núi.
Giang Lâm Vụ rũ váy cũng đứng dậy chuồn. Bạch Ngọc theo sát phía sau nàng nửa bước không rời. Vừa mới bước đi được hai bước, chưởng môn giọng nói như đánh chiêng ở phía sau kêu to: “Tiểu Giang!” Giang Lâm Vụ sững người một giây, cảm thấy có gì đó không ổn, bước chân lập tức nhanh hơn.
Chưởng môn ở đằng sau nhìn thấy cũng không ngăn cản, chậm rãi nói: “Thế ngươi về trước đi, lát nữa đích thân lão đầu tử này sẽ tự mình đi đến tận cửa cung Vụ Ẩn bái phỏng. Bạch Ngọc à, nhớ pha trà. Cũng không phải loại đặc biệt đâu chỉ cần là loại linh trà thượng phẩm trong quý phủ nhà con là được rồi, nóng bảy phần nhé.”
Bạch Ngọc dừng lại chắp tay hành lễ. Giang Lâm Vụ vừa nghe thấy chưởng môn mở miệng nói câu lão đầu tử sẽ đến cung Vụ Ẩn thì lập tức quay đầu. Bước mấy bước to đứng trước mặt Bạch Ngọc, vung tay chống nạnh.
“Ngài còn muốn uống linh trà thượng phẩm? Còn muốn Bạch Ngọc chuẩn bị cho ngài? Ngài đi từ từ không tiễn, cung Vụ Ẩn không có trà cho ngài. Ông già giảo hoạt!”
Ống tay áo bị cuộn lên, cơn gió mang theo mùi hương hoa lê trên người của Giang Lâm Vụ xông thẳng vào mũi của Bạch Ngọc, kích thích tâm tình của hắn lay động. Lại nghe thấy lời nói có vẻ như đang xót thương hắn. Khóe miệng không tự chủ mà lặng lẽ nhếch lên.
Chưởng môn nhìn thấy khóe miệng nhếch lên cười trộm đó của Bạch Ngọc, vuốt râu dài nói: “Chao ôi! Bạch Ngọc pha trà cho trưởng bối là ta đây thì làm sao? Đau lòng à? Tiểu Giang nếu ngươi mà nói như vậy, Bạch Ngọc có khả năng thực sự sẽ không pha trà cho ta đó! Suy cho cùng tiểu tử này rất nghe lời ngươi.” Nói xong còn híp mắt nhỏ quét một vòng, ý cười nhạo Bạch Ngọc.
Đôi mắt híp kia của chưởng môn nhìn quá lộ liễu.
Bạch Ngọc vừa nhìn thấy dáng vẻ này, vội vã cúi đầu chắp tay hành lễ cũng sắp chắp đến tận trên đầu rồi. Cầu xin bỏ qua.
Chưởng môn vừa nhìn thấy thế cười haha ngậm miệng lại, có vài chuyện vẫn là người trẻ tự mình nói ra.
Giang Lâm Vụ không nhìn ra được ám chỉ ngầm giữa hai người. Ngoan ngoãn ngồi lại vị trí hỏi: “Không cần phiền ngài chạy đến cung Vụ Ẩn một chuyến. Ngài nói đi, giữ riêng ta lại nói chuyện, chuyện này chắc là rất nghiêm trọng. Ảnh hưởng đến sư phụ của ta?” Nhắc đến sư phụ vẻ mặt của Giang Lâm Vụ cũng nghiêm túc lại.
Bạch Ngọc nhìn Giang Lâm Vụ, bước nửa bước lại gần người nàng hơn.
Mấy ngày trước, nhóm tu sĩ xuất hiện sớm nhất đột nhiên nổi điên tấn công mọi người bị thương. Lập tức khiến cho mọi người lo lắng bất an.
Sau khi các môn phái hợp sức theo dõi điều tra phát hiện trước khi mấy tu sĩ này phát điên đều ăn một loại đan dược tên là “Nhập tiên” đang được bán đấu giá ở chợ quỷ, nghe nói mấy đan dược này, có thể gia tăng linh lực và trợ giúp cho việc tu luyện, ngày thành tiên dễ như trở bàn tay! Mặc dù các môn phái đã lên tiếng mấy loại đan dược này vô cùng nguy hiểm, bị cấm dùng. Nhưng vẫn có rất nhiều tu sĩ không biết lúc nào phát điên xuất hiện. Sự việc dần trở nên nghiêm trọng hơn.
Vẻ mặt chưởng môn nghiêm túc đáp lại: “Sư phụ của ngươi Tạ Tư tuy là đã thăng thiên, nhưng bà ấy rất nổi tiếng trong giới tu tiên, bà ấy rất tinh thông chế tạo linh đan diệu dược. Bà ấy đã từng ở trong một ngọn núi linh thiêng, chế tạo ra mấy cái đan dược nghe nói có thể giúp gia tăng linh lực. Sau này khi thất bại, cho dù bà ấy đã tiêu hủy toàn bộ đan dược thất bại nhưng mấy bán thành phẩm vứt đi còn để lại đã bị người có ý đồ xấu giấu đi.”
Chưởng môn lấy lại sắc mặt bình tĩnh: “Hiện tại loại dược này đã được chế tạo lại hoàn thiện, đồng thời được bán với giá cao ở trong chợ quỷ. Thăng cấp là một loại cám dỗ vô cùng lớn! Có một vài tu sĩ không có ý định tu theo chính đạo! Lại âm thầm sử dụng nó! Có người linh lực chưa tăng lên thì bản thân đã phát điên rồi, có tu sĩ thì đúng là thăng cấp lên thật nhưng đều bạo lực và khát máu. Người đứng phía sau này…” chưởng môn nghẹn lời.
Giang Lâm Vụ bổ sung: “Hơn nữa người đứng phía sau sợ là có ý đồ sâu xa. Loại dược đáng sợ bị bán đấu giá chỉ là sản phẩm thử nghiệm, đặc biệt để dùng cho mấy kẻ ngốc đạo tâm bất chính mà có ảo tưởng muốn thăng thiên.”
“Xảy ra chuyện cũng vẫn có vô số kẻ ngốc không ngừng làm theo. Đến cuối cùng vẫn là mượn tên tuổi của ta. Ta là đồ nhi của sư phụ, trăm năm đã nhập Hoá thần, có người lòng dạ xấu xa đồn đại nói ta chính là ăn bí dược của sư phụ mới có thể tiến bộ nhanh chóng như vậy.”
“Vừa nghĩ đến dụ dỗ có thể tiến bộ to lớn như vậy, lại nghe phong phanh đâu đó có người thăng cấp thật, mấy tên ngốc đó đã không kìm chế nổi. Nhưng sau khi xảy ra vấn đề thì ta lại trở thành cái đích để chuốc giận. Trong mồm toàn nói lời chính nghĩa nói ta là đồ nhi của sư phụ, vì vậy thuốc độc là do sư phụ của ta chế tạo ra, ta thân là đồ đệ tất nhiên phải có trách nhiệm. Có khả năng còn muốn ta bồi cả mạng nữa…” Giang Lâm Vụ nhẹ nhàng giễu cợt.
“Mà người trốn trong bóng tối hành động, đã kiếm tiền từ ta lại còn chặn ta một đao, tính toán tốt lắm, hắt hết toàn bộ nước bẩn lên người người đã chết.” Giang Lâm Vụ khóe miệng nhếch lên nụ cười, mấy lời này giống như đang nói đùa nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Bạch Ngọc lúc nào cũng chú ý đến Giang Lâm Vụ, biết được là nàng tức giận thật. Chuyện này mơ hồ ảnh hưởng nặng nề đến sư phụ của Tiên Tôn, hắn đã phái người trong nhà chú ý điều tra, biết được vài nguyên nhân, cũng bảo người trong nhà chú ý theo dõi sự việc tiếp theo đó. Hừm! Một đám người ruồi bọ, Bạch Ngọc lộ ra vẻ mặt sát khí.
Hắn sẽ không nhẹ tay với những người vừa khiến cho Tiên Tôn không vui còn có khả năng làm hại Tiên Tôn.
Chưởng môn không kiềm chế được gật đầu: “Chính là như vậy, vì thế nên Tiểu Giang à, chuyện này chúng ta có thể đánh chết mấy tên ngốc muốn mượn danh của ngươi đó. Nhưng nguyên nhân của chuyện này vẫn cần vài lời giải thích cho các môn phái. Ngươi là đồ nhi của Tạ Tư, ngươi cần phải đi điều tra kỹ một lần.”
“Ta biết, chưởng môn. Lúc sự việc xảy ra ta cũng đã có dự định, ta sẽ không để cho người khác dễ dàng chụp nồi đen hắt nước bẩn lên người sư phụ của ta. Ngày mai ta sẽ xuất phát.”
“Được.”
Bạch Ngọc ở bên cạnh lắng nghe. Lông mày giật giật, môi mím chặt, hắn có chút nôn nóng, hắn muốn đi cùng Tiên Tôn! Nếu như bản thân hắn mở miệng không biết Tiên Tôn có cho hắn đi cùng không? Sẽ tin tưởng hắn chứ?
Tiên Tôn đi chuyến này không biết bao giờ mới quay về, hắn không thể chịu đựng được chuyện xa Tiên Tôn lâu như vậy.
“Tiểu Giang, một mình ngươi đi thôi sao?” chưởng môn đột nhiên hỏi.
“Vâng. Sao vậy? Ta là người đang trong Hoá thần kỳ không có vấn đề gì.” Vẻ mặt Giang Lâm Vụ “Lão đầu tử, ngài không sao chứ”.
“Ngươi dẫn cả Bạch Ngọc cùng đi đi! Tiểu tử này học thức uyên bác lại thông minh, có thể giúp đỡ được ngươi, đã lâu rồi con không xuất giới, có rất nhiều chuyện Bạch Ngọc có thể xem giúp con.” chưởng môn nhìn thấy vẻ mặt cự tuyệt của nàng thì đẩy Bạch Ngọc về phía nàng.
Giang Lâm Vụ đang định từ chối.
Bạch Ngọc ở bên cạnh đã vội vã chắp tay nói: “Vâng! Xin chưởng môn an tâm. Con nhất định sẽ theo sát Tiên Tôn, nhìn kỹ Tiên Tôn, san sẻ giúp cho Tiên Tôn.”
Trong lòng Bạch Ngọc nhảy lên vì vui sướng, nghĩ đến nhất định phải tặng cho chưởng môn linh trà thượng phẩm! Còn phải là cái loại hai hộp to!
Giang Lâm Vụ…
“Không cần! chưởng môn. Đằng sau mấy chuyện này có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm, lại có rất nhiều nội tình không biết được, rất nguy hiểm. Dẫn theo hài tử, rất không an toàn.” Giang Lâm Vụ cau mày xua tay cự tuyệt.
Vẻ mặt Bạch Ngọc ở bên cạnh cứng đờ.
Chưởng môn vuốt bộ râu dài giọng nói chân thành: “Tiểu Giang à, Bạch Ngọc tâm tư ổn trọng, căn cơ tu luyện cũng tốt tự nó có thể bảo vệ được bản thân nó, ngươi không cần phải lo lắng. Ngươi đã lâu rồi không nhập thế, lại hơi ngốc nghếch. Dẫn theo Bạch Ngọc sẽ tốt hơn.” Ông lại đến gần Giang Lâm Vụ thấp giọng nói “Lần trước ngươi nhập thế, bản thân ngươi ở Bạch Châu đã gây ồn ào lớn gì bản thân ngươi nghĩ cho kỹ! Ngươi dẫn theo Bạch Ngọc, Bạch Ngọc là công tử Bạch gia! Ở Bạch Châu là gia đình vừa có tiền vừa có thế! Nếu như lại gây ra chuyện lớn gì cần bồi thường tiền thì Bạch gia cũng sẽ nhìn vào Bạch Ngọc mà có thể giúp đỡ ngươi một tay. Đồ ngốc ạ!”
Giang Lâm Vụ vừa nghe thấy thế, nhớ đến chuyện mấy năm trước ở Bạch Châu, chút nữa thì nàng đem hết tài sản quý giá của sư phụ để đi bồi thường hết.
Nàng là tôn giả Hoá thần kỳ có thể một phát đánh chết đám ma vật nhưng lại không thể bồi thường tài vật bị hư hại cho nhà người ta. Vừa nghĩ đến chuyện này, nàng lập tức sửa lời: Có lý! Mang theo đi.
Bạch Ngọc nghe thấy lời to nhỏ bên tai của hai người, cuối cùng trái tim cũng quay trở về trong lồng ngực.
Lại sau đó Bạch Ngọc cam đoan với Giang Lâm Vụ bản thân sẽ không khoe khoang, không so dũng khí, gặp chuyện thì chạy, tuyệt đối giữ gìn mạng sống một hồi thì Giang Lâm Vụ mới gật đầu đồng ý.
Chuyện cứ như vậy mà được quyết định.
…