Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)



Ban đêm đế đô, mê người, cũng nguy hiểm, mà càng nhiều hơn chính là có thể dứt bỏ được thân phận trói buộc tại ban ngày, tại một nơi bất đồng nào đó tìm được không gian có thể phát tiết làm càn.

Trong khu nhà của câu lạc bộ xa hoa nổi danh nhất tại đế đô, ba tiểu tử trên dưới 20 tuổi ngồi thành vòng tròn trên ghế sopha đang uống rượu. Bốn phía có vô số ánh mắt tràn ngập các loại dục vọng nhìn lén về phía bọn họ, muốn tới gần, rồi lại không dám. Ở trong vòng luẩn quẩn của giới thượng lưu đế đô, không người nào không biết ba người trẻ tuổi kia.

Đường hoàng, cuồng ngạo, tùy hứng, khiến kẻ khác phải hâm mộ, khiến kẻ khác phải ghen tị. Mà bọn họ, có quyền này. Tại đế đô, cái nơi tùy tiện túm một người cũng có thể là một quan viên này, chỉ có những người ở tại trên tầng đỉnh mới có thể chân chính được xưng là quan. Mà ba người trẻ tuổi này chính là những người xuất thân từ trong những gia đình quan viên chân chính. Từ ông nội tới cha, trải qua hai đời người làm cao, thế nhân đều biết rõ trong lòng, có một ít người chính là Thái tử trong xã hội hiện nay như vậy, là những người mà nhóm dân chúng bình thường nghèo khó không thể nào trông mong càng không thể nào đạt tới.

Ở trong triều, dân chúng quen thuộc hơn với ý nghĩa bình thường trên người các quan viên, mà tại đế đô, quan viên hành chính chỉ là một loại, còn có một loại khác chính là đại lão của quân đội. Quân chính trong triều quan hệ thân mật cùng phòng bị lẫn nhau, những nhà quan viên có quyền trong cả hai giới quân chính đã ít lại càng thêm ít. Mà có thể trở thành một nhà nắm trong tay quyền của cả hai giới quân chính, lại đứng tại trên tầng đỉnh thì quả thực như lông phượng cùng sừng lân. Những nhà như vậy dân chúng có biết tới, thế nhưng cũng phá lệ thần bí. Mà ba người trẻ tuổi ngồi tại nơi này nhìn qua giống như đang uống rượu giải sầu kia hoàn toàn là người xuất thân từ trong những gia đình như vậy, là Thái tử chân chính xứng thực, cả đế đô tính ra cũng không vượt qua mười người.

Câu lạc bộ đêm này có tên là Lưu Quang, tiếp nhận đều là những vị khách không tầm thường, bằng không ba vị Thái tử kia cũng sẽ không chạy tới nơi này uống rượu. Trong câu lạc bộ đêm mặc kệ là khách hay không phải khách, là nữ hay là nam thì đều trông ngóng lộ liễu hi vọng có thể tiến tới trước mặt của ba người kia. Mặc kệ là những khuôn mặt quen thuộc hay những khuôn mặt xa lạ, vạn nhất được ai đó coi trọng, nói không chừng từ nay về sau sẽ lên như diều gặp gió hoặc ít nhất có thể kiếm được một phần lãi cao. Đáng tiếc, ba người kia đêm nay thoạt nhìn không có ý tứ này.

Người quản lý của Lưu Quang một bên chiêu đãi khách nhân, một bên chặt chẽ chú ý tới sắc mặt âm trầm không ngừng uống rượu của ba người trẻ tuổi kia, sợ bọn họ có người tính tình không tốt, đem nơi này đập phá. Tuy nói tình huống như vậy rất ít, nhưng mà cũng không phải chưa từng có.

Lúc này đã là mười một giờ, nhưng đúng thời điểm khách nhân tăng nhiều, quản lý cũng không có biện pháp để liên tục chú ý bên kia, tìm tới một tiểu đệ, khiến cho gã thay mình nhìn, đừng khiến cho người không liên quan gì tới bên đó quấy rầy. Quản lý bên này vừa mới phân phó xong, bên kia đã có một khách ôm theo một nữ nhân trên mặt trang điểm dày đặc lòe loẹt đi qua bàn của ba người kia. Trên mặt đối phương là kinh hỉ ‘thế nhưng có thể nhìn thấy ba người này’, còn không nhân cơ hội chạy tới tìm cách tiếp cận, hoàn toàn không nghĩ tới vì cái gì một bàn kia chỉ có ba vị Thái tử ở đây, lại không có bồi rượu.

Quản lý quay người lại, nhất thời bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, chạy nhanh hướng tới bên kia. Mặt khác một số người vẫn luôn chú ý tới bàn bên kia cũng đồng thời nhìn qua, đều có bộ dáng đang xem kịch vui.

Nhìn đồng hồ, Nhạc Thiệu phiền muộn lại tự rót đầy rượu cho bản thân. Bên trái anh theo thứ tự là Tôn Kính Trì cùng với Tiêu Tiếu. Cầm lấy ly rượu, Nhạc Thiệu giống như uống nước, hai ba ngụm liền uống hết một ly Rémy Martin. Đang muốn lấy bình rượu, Tôn Kính Trì đột nhiên quát một câu: “Cút!”

Nhạc Thiệu giương mắt, thuận theo phương hướng của Tôn Kính Trì nhìn qua. Ánh mắt mị mị, anh liền vùng chiếc ly trong tay ném qua: “Cút! Ai cho mày tới!”

Nam tử đang muốn lôi kéo làm quen sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, hướng phía sau lui hai bước, môi phát run: “Dạ, thực xin lỗi, tôi, tôi…”

Lại một cái chén nữa ném qua, Tiêu Tiếu trên khuôn mặt không chút thay đổi. Bốn phía thanh âm im bặt dừng lại, hai gã bảo tiêu cao lớn đi lên túm lấy tên nam nhân kia, tha ra bên ngoài.

“Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Nhạc thiếu! Tôn thiếu! Tiêu thiếu! Tha thứ cho tôi! Tôi không dám nữa! Không dám nữa!”

“Làm cho hắn ta câm miệng!” Nhạc Thiệu cầm lấy chiếc ly mà Tôn Kính Trì đưa qua.

Bảo tiêu che lại miệng của nam nhân, đem gã kéo tới cửa, một cước đạp bay ra ngoài. Nữ nhân đi theo gã tới gần cũng bị quăng ra. Trong lòng những người ở đây đủ loại tư vị, bọn họ đều rõ ràng, nam nhân không có nhãn lực này sau này đừng nghĩ có thể ở tại đế đô lăn lộn nữa.

Quản lý mồ hôi lạnh ứa ra, tự mình đưa tới ba ly rượu mới, sợ ngay sau đó người bị ném ra ngoài sẽ chính là mình, phục vụ nhanh chóng đã dọn sạch những mảnh thủy tinh đầy ở trên đất. Tuy rằng tâm tình của ba vị Thái tử kia không tốt, nhưng mà tựa hồ cũng không có ý định giận chó đánh mèo. Nhạc Thiệu cầm lấy chai rượu Rémy Martin, lại tự rót cho mình đầy một ly rượu, uống xuống. Tôn Kính Trì ý bảo quản lý rời đi, cũng tự rót cho mình một ly lót bụng. Tiêu Tiếu bộ mặt như trước không chút thay đổi, đồng dạng cũng là một ly rượu đầy.

Quản lý câu lạc bộ toàn thân mồ hồi lạnh rời khỏi quầy bar, âm nhạc lại vang lên. Coi như là vì để điều tiết tâm tình của ba người kia, lúc này âm nhạc rất nhẹ nhàng chậm rãi, ngọn đèn cũng nhu hòa đi hơn nhiều. Bartender A K tới gần nhỏ giọng hỏi: “Quản lý, ba vị thiếu gia đêm nay là xảy ra chuyện gì? Như thế nào lại tức giận lớn vậy. Ngài có muốn hay không kêu Chung thiếu tới đây xem?”

Quản lý xoa xoa mồ hôi lạnh, ánh mắt cũng không dám rời bàn kia tới một giây. Ông kêu rên: “Sao có thể không gọi a. Vừa rồi thấy tâm tình của ba vị thiếu gia không tốt, tôi đã bảo ông chủ đi thông tri cho Chung thiếu rồi. Hiện tại tình huống thế này, chỉ sợ cũng chỉ có thể chờ Chung thiếu tới, hẳn là đã trên đường tới đây đi.”

“Hô, thực sự là khiến tôi sợ muốn chết.” A K thở hắt ra, không dám tiếp tục nhìn loạn, chuyên tâm điều chế rượu cho khách.

Mười một giờ rưỡi, trong ngàn hô vạn gọi của quản lý, một người nam nhân đi vào trong Lưu Quang. Hắn mặc trên người một bộ trang phục màu trắng của POLO, một quần bò màu lam nhạt, một đôi giày trắng thường ngày màu trắng, khuôn mặt anh tuấn. Khí chất cả người cùng với câu lạc bộ xa hoa trụy lạc này rất không hòa hợp. Đi vào trong Lưu Quang, hắn nhìn xung quanh, tựa hồ là tìm ai đó. Quản lý một bên chú ý tới bàn của ba vị Thái tử kia, một bên chú ý về phía cửa, nhìn thấy hắn liền tựa như nhìn thấy được chúa cứu thế, lập tức hướng cửa đi tới. Nhưng mà rất nhiều người đang chậm rãi nhảy theo âm nhạc, quản lý không thể nào từ trong đám người này xuyên qua. Nam tử tựa hồ tìm được người hắn muốn tìm, khóe miệng lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, đi tới đám người đang nhảy múa.

“Làm ơn cho qua, làm ơn cho qua, phiền toái, làm ơn cho qua, làm ơn cho qua, cảm ơn.”

Nam tử hai tay nắm thành quyền tách người xung quanh ra, tận lực không để cho những người xa lạ này đụng tới thân thể của chính mình. Cuối tháng sáu, trời đã muốn nóng lên, mọi người ăn mặc đều ít. Có thể do các khớp ngón tay của nam nhân chạm phải ai đó, nam nhân đang muốn đi qua bỗng bị đối phương đẩy một phen. Nam nhân không phòng bị, bị đụng tới trên người của một nữ nhân đứng ở đằng sau.

“Ai nha! Anh làm cái gì a!”

Nữ nhân bị đụng vào ngực hét lên một tiếng chói tai, nhìn cũng không nhìn xem ai vừa đụng vào ngực của mình liền dùng sức đem nam nhân đẩy ra ngoài. Chung quanh đều là người, nam nhân muốn tránh cũng không được, bởi vì quán tính, hẳn chỉ có thể nhìn thân thể của mình bị nghiêng về phía trước. Hai tay theo bản năng nâng lên, vừa rồi người đẩy hắn kia có thể là uống nhiều rượu, dĩ nhiên vì thế cho nên hắn cũng bị dính phải.

“Đệch! Mày không muốn sống à!”

Hán tử bị té ngã trên mặt đất đứng lên muốn đánh người. Quản lý đã muốn chui tới trước mặt của nam nhân thấy thế, thiếu chút nữa bị dọa tới đái cả ra quần. Xong rồi, đêm nay ông ta nhất định xong rồi!

“Phanh!”

Thân thể rắn chắc ngã ở trên mặt đất phát ra âm thanh đau nhức. Hán tử muốn đánh người ngược lại bị nam nhân móc chân một cái, ngã xuống như chó ăn phân. Rối loạn đưa tới chú ý của người khác, quản lý một cước đá văng hán tử đã say ra, chạy tới bên người của nam nhân, khóc không ra nước mắt.

“Chung thiếu, thực xin lỗi, tôi lập tức dọn sạch, lập tức dọn sạch!”

“Không có việc gì.” Nam nhân từ trong túi quần lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, chà sát hai tay, phất phất những chỗ vừa mới bị đụng tới trên người. Hắn có chứng khiết phích, nếu không phải tình huống đặc thù, hắn tuyệt đối sẽ không đến loại địa phương này.

Nhưng hán tử ngã sấp xuống mặc kệ, gã ta từ trên mặt đất đứng dậy, trực tiếp rống: “Mẹ nó! Mày muốn chết!”

Bốn người trẻ tuổi đi cùng với hán tử tùy tay cầm lấy bình rượu liền vọt về hướng này. Nam nhân sắc mặt không thay đổi, nhanh như chớp né sang bên cạnh, bình rượu ném tới đầu của hắn thất bại. Nam nhân thuận thế đá một cước, hung hăng đá vào bụng của đối phương.

“Rầm!”

Bình rượu nát.

“Các người con mẹ nó muốn chết!”

Ba người trẻ tuổi khác cùng nhau nâng lên lên bình rượu, còn chưa đợi bọn họ nhận ra thanh âm rống giận này là của ai thì thân thể của bọn họ đã bị đá bay ra bên ngoài, những quyền cước thuận theo mà tới liên tục dừng ở trên người bọn họ.

Tiếng thét chói tai của nữ nhân tràn ngập khắp nơi, người đang khiêu vũ toàn bộ sợ tới mức thối lui sang một bên, âm nhạc lại một lần nữa dừng lại. Quản lý của câu lạc bộ đã bị choáng váng, ông ta xong rồi, ông ta xong rồi.

Ba vị thiếu gia vừa mới vừa rồi còn đang uống rượu giải sầu không biết từ lúc nào đã xuất hiện, đối với đám người kia đánh một trận. Vốn đang muốn đánh lại, bọn họ vừa nhìn thấy đối phương là ba vị đại thiếu gia, làm sao còn dám ra tay. Chỉ có thể ôm lấy đầu liên tục cầu xin tha thứ, dị thường buồn bực bọn họ làm sao lại đắc tội với ba vị đại thiếu gia.

Nam nhân đứng ở tại một bên, không có lên tiếng khuyên can, hắn chính là liên tục dùng khăn tay lau đi vết bẩn, lau tốt rồi liền lại nhét lại vào trong túi quần. Quản lý đứng mà như nhũn ra, liên tục xin tha: “Thực xin lỗi, Chung thiếu, đều do tôi, ngài đại nhân đại lượng.”

“Tôi nói không có việc gì.” Chung Phong thản nhiên đáp một câu, quản lý ngậm miệng. Mãi cho tới khi đám người kia bị đánh tới hấp hối, Chung Phong mới lên tiếng: “Đủ rồi.”

Rất nhiều người không biết hắn, ngạc nhiên nhìn ba vị đại thiếu gia thế nhưng lại ngoan ngoan dừng tay! Người này là ai vậy?!

“Tổn thất hôm nay tính cho tôi.” Chung Phong vừa nói những lời này, ba vị đại thiếu gia bất mãn: “Anh!”

Anh?! Nam nhân này là anh của ba vị đại thiếu gia?! Một mảnh kinh hô.

“Còn cùng anh so đo chút tiền trinh ấy sao?” Nam nhân vẫn biểu hiện lãnh đạm đối với ba người kia lộ ra một tia tươi cười xinh đẹp, mang theo vài phần sủng nịch hỏi: “Phát tiết hết chưa?”

Ba người vẫy vẫy tay, không thỏa mãn lắm gật đầu, bất quá trong đầu nghĩ quả thực so với vừa rồi thoải mái hơn nhiều.

“Đi thôi, nơi này bẩn quá.”

Hướng ba người vẫy tay, Chung Phong xoay người dẫn đầu rời đi. Nhân viên phục vụ thông minh cầm tới di động mà ba vị đại thiếu gia đặt ở trên bàn, ba người tự động lấy điện thoại của mình, giẫm lên đám người đang rên rỉ nằm ở trên mặt đất, theo Chung Phong rời đi.

Bốn người vừa đi, quản lý lập tức vội vàng gọi bảo tiêu trong câu lạc bộ tới đem đám người nửa sống nửa chết kia ra ngoài. Đêm nay chọc vào đại nhân vật như vậy, ông ta nhất định sẽ không buông tha cho mấy kẻ gây rối này. Quay đầu, quản lý đối với nữ nhân đang lạnh run đứng ở một bên lạnh nhạt nói: “Cô là muốn tôi gọi người đem cô ném ra ngoài hay vẫn là tự mình cút đi?” Đừng tưởng rằng ông ta không nhìn ra được nữ nhân này đã đẩy Chung thiếu một cái.

Nữ nhân không dám ở lâu, khóc tới mức hóa trang trên mặt đều lem ra, cô ta sướt mướt cầm lấy túi sách của mình chạy ra bên ngoài. Quản lý đối với bảo tiêu cho một cái ánh mắt, bảo tiêu chạy theo ra ngoài. Tại thời điểm nữ nhân tự mình lái chiếc xe thể thao xa hoa trối chết rời đi, không có chú ý tới biển số xe của mình đã bị người ta nhớ kỹ.

Sau khi bảo tiêu trở về, quản lý đang đứng cùng với những vị khách khác cắn răng nói: “Tra, tra xem là người nhà ai không có mắt, nên làm như thế nào thì làm như thế đó! Chung thiếu không so đo tính toán, nhưng mà ba vị đại thiếu gia cũng không có nói như vậy!”

Những lời này để mọi người nghe được, không khỏi giật mình một cái. Có người lá gan lớn liền hỏi: “Vị Chung thiếu kia, lai lịch thế nào vậy?”

Quản lý trừng mắt liếc gã ta một cái: “Có thể để cho ba vị thiếu gia gọi một tiếng anh, cậu nói xem lai lịch như thế nào?”

Đối phương co rúm lại, không dám hé răng.

~ ~ ~ ~ ~

* Rémy Martin:

"cognc_rem4"

* Bartender:

"Max

* Trang phục Polo:

"964557201_01"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui