Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)



Tôn Kính Trì không nói cho vợ chồng Yến Tam Ngưu biết chuyện Yến Phi nôn mửa, chỉ bảo Yến Phi muốn ăn một chút đồ chua. Đúng là khéo, Điền Vãn Hương có thói quen làm dưa muối chua. Tôn Kính Trì cầm lấy một đĩa nhỏ dưa chuột chua mang lên trên tầng, trong phòng, Yến Phi vẫn còn dùng tay che che mũi. Tôn Kính Trì cơ hồ là ngừng thở nhìn Yến Phi ăn dưa chuột chua, y ổn định thanh tuyến, hỏi: “Tốt hơn chút nào không?”

“Ừm.” Gật gật đầu, Yến Phi vẫn che mũi, thanh âm có chút không rõ.

“Em đi mua dầu gội, rất nhanh sẽ trở lại.” Bàn tay khẽ run đem đĩa dưa chuột chua đặt ở trên tủ đầu giường, Tôn Kính Trì nhanh chóng thay quần áo, ra ngoài, không quên mang theo điện thoại di động. Yến Phi một chút cũng không chê vị chua, rất nhanh ăn một miếng lại tiếp một miếng dưa chuốt chua. Ăn chút đồ chua, trong dạ dày không còn buồn nôn.

Không để cho người lái xe cùng bảo tiêu đi theo, Tôn Kính Trì hỏi Điền Vãn Hương siêu thị nằm ở đâu, tự mình lái xe đến siêu thị mua dầu gội. Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương tưởng rằng Tô Kính Trì dùng không quen dầu gội trong nhà, thập phần áy náy.

Lái xe ra khỏi tiểu khu, Tôn Kính Trì dừng xe ở ven đường. Ngón tay lo âu đặt trên vô lăng cả nửa ngày, y mở ra di động tìm số điện thoại của Giản Trọng Bình, gọi qua.

“Alo, Kính Trì ca.”

Tôn Kính Trì cố gắng bảo trì bình tĩnh, mở miệng: “Trọng Bình, hỏi em chuyện này.”

“A, có chuyện gì?”

“Một người, nếu đột nhiên có thể ăn có thể ngủ, hơn nữa còn thích ăn chua, ngửi được mùi hương của dầu gội sẽ buồn nôn, là có vấn đề gì?”

“A?” Giản Trọng Bình chớp mắt vài cái, theo bản năng hỏi: “Nam hay nữ?”

“… Nữ.”

Giản Trọng Bình nháy mắt ở trong điện thoại kêu to: “Kính Trì ca! Chẳng lẽ anh đã làm nữ nhân nào đó lớn bụng! Bao lâu rồi?! Nếu thời gian khá lâu, đây rõ ràng là biểu hiện của mang thai a!”

Tôn Kính Trì trái tim cơ hồ nhảy ra khỏi cổ họng, nhưng y vẫn rất cố gắng bảo trì bình tĩnh, nói: “Anh làm sao có thể cùng một nữ nhân khác làm bừa, em đừng hỏi nhiều, chỉ cần trả lời vấn đề của anh là được. Biểu hiện có thể ăn có thể ngủ đã giằng co hơn một tháng, hơn nữa đặc biệt dễ mệt mỏi, nhưng sắc khí rất tốt. ‘Anh ấy’ vốn thích uống sữa, trong khoảng thời gian này đột nhiên cảm thấy vị sữa vô cùng buồn nôn, liền đổi thành ăn sữa chua. Hôm nay vừa đổi một sang dùng một loại nhãn hiệu dầu gội khác, kết quả ngửi thấy mùi liền nôn ra, phản ứng còn đặc biệt kịch liệt. Nôn ra xong còn nói muốn uống nước cam, muốn ăn chua. Sau khi ăn dưa chuột chua thì tình trạng tốt hơn một chút. Đây là biểu hiện của mang thai sao?”

Giản Trọng Bình phá lệ tò mò hỏi: “Anh trai, người anh vừa miêu tả là ai?”

“Em đừng quản, trả lời vấn đề của anh!” Tôn Kính Trì không kiên nhẫn, y thực sự rất lo lắng.

Giản Trọng Bình không thể không ngăn chặn tâm tò mò, chuyên nghiệp hỏi: “Đối phương có gầy đi không? Cổ có to ra hay không? Ánh mắt có lồi lên hay không? Người mắc bệnh cường giáp trạng có thể ăn rất nhiều, nhưng càng ăn càng gầy.”

* bệnh cường giáp trạng (Hyperthyroidism):  giáp trạng (thyroid gland) là một tuyến nhỏ hình móng ngựa, nằm ở trước cổ, phía dưới cục xương lộ ra. Bệnh này rất thường xảy ra, khiến cho người bệnh lúc nào cũng nóng nảy, chịu nóng kém, toát mồ hôi, tinh thần căng thẳng, mất ngủ, tính tình thất thường, lúc nóng lúc lạnh, tay chân run rẩy…

“Không gầy đi, thắt lưng to ra, bụng cũng có chút nhô ra, sờ lên có chút cưng cứng, không phải loại cảm giác mềm mại.” Tôn Kính Trì cơ hồ cắn đầu lưỡi.

Giản Trọng Bình vỗ đùi: “Vậy khẳng định là mang thai. Mua que thử thai về kiểm tra là biết. Que thử thai có hai vạch, nếu cả hai vạch đều đổi màu, tức là người kia mang thai. Anh trai, rốt cuộc là ai a? Chẳng lẽ anh ở sau lưng vị kia nhà anh làm điều xằng bậy?”

“Đừng đoán mò, anh đang hỏi chính sự đấy.” Dùng sức xiết chặt nắm tay, Tôn Kính Trì hỏi: “Que thử thai thật sự có thể kiểm tra ra được một người có mang thai hay không?”

“Dựa theo biểu hiện anh nói, hẳn là đã mang thai hơn một tháng. Mua loại que thử thai chất lượng tốt nhất có thể kiểm tra ra, kết quả trăm phần trăm.”

“OK, anh biết rồi.”

Không để cho Giản Trọng Bình có thời gian phản ứng, Tôn Kính Trì cúp điện thoại. Giản Trọng Bình nhìn di động đột nhiên bị cắt đứt, đầy đầu dấu chấm hỏi.

Trái tim kinh hoàng đập bang bang, Tôn Kính Trì khởi động ô tô, trước đi mua dầu gội. Dựa theo lộ tuyến Yến Tam Ngưu chỉ cho y, Tôn Kính Trì rất nhanh đi tới siêu thị lớn nhất thị trấn. Đem tất cả các loại nhãn hiệu dầu gội trong siêu thị nhìn qua một lần, y chọn ba chai có mùi nhẹ nhất, còn đặc biệt mua thêm vài quả cam. Sau khi từ siêu thị đi ra, Tôn Kính Trì gọi điện thoại cho trợ lý, bảo đối phương hoả tốc vận chuyện qua đây các loại nhãn hiệu đồ dùng sinh hoạt thường dùng trong nhà, còn dặn dò trợ lý mua thêm một đống những sản phẩm dinh dưỡng chuyên dụng dành cho phụ nữ đang mang thai.

* đồ dùng sinh hoạt:  bao gồm thuốc đánh răng, sữa rửa mặt, nước súc miệng, sữa tắm, dầu gội…

Hỏi nhân viên thu ngân của siêu thị xem hiệu thuốc nằm ở đâu, Tôn Kính Trì lại lái xe đi thẳng đến hiệu thuốc. Đem que thử thai trong hiệu thuốc mỗi loại mua một cái, y lúc này mới lái xe trở về. Trở lại nhà Yến gia, Tôn Kính Trì vỗ vỗ khuôn mặt, hít sâu vài hơi, mới làm bộ không có việc gì từ ngoài cửa tiến vào.

Đơn giản cùng vợ chồng Yến Tam Ngưu đánh tiếng chào hỏi, Tôn Kính Trì cầm theo một túi lớn rất nhanh đi lên tầng. Yến Phi vẫn đang ngồi ở trên giường, một đĩa dưa chuột chua đã bị hắn ăn hết. Nhìn cái đĩa trống không kia vài lần, Tôn Kính Trì gian nan áp chế trái tim kinh hoàng, đối với Yến Phi nói: “Em mua ba loại nhãn hiệu dầu gội, anh thử ngửi xem loại nào có thể sử dụng.”

Từ trong túi lấy ra ba chai dầu gội, Tôn Kính Trì mở ra cho Yến Phi ngửi thử. Yến Phi dùng khăn mặt bịt mũi thử ngửi ngửi vài cái, miễn cưỡng chọn ra một chai, nói: “Vẫn là loại thường dùng tốt nhất, không có mùi lạ gì.”

“Em đã bảo trợ lý đi mua, muộn nhất tối ngày mai sẽ mang tới đây.”

Một tay cầm lấy chai dầu gội được Yến Phi lựa chọn kia, Tôn Kính Trì đỡ Yến Phi xuống giường, ánh mắt không ngừng ngắm nghía phần bụng của hắn. Yến Phi không phát hiện ra sự bất thường của Tôn Kính Trì, hắn chỉ quan tâm chốc lát nữa bản thân có thể hay không lại bị buồn nôn.

Đi vào phòng tắm, cởi ra áo choàng, Yến Phi cúi thấp đầu lầm bầm: “Sau khi trở lại đế đô, nếu không, anh vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra xem sao. Ngửi thấy mùi của dầu gội liền nôn mửa… cho dù có hư thận cũng không thể xảy ra tình huống này.”

Tôn Kính Trì khẩn trương ôm lấy vòng eo hơi to của Yến Phi, hầu kết không ngừng di chuyển.

“Được, đáng nhẽ anh phải đi kiểm tra từ sớm. Trừ bỏ buồn nôn ra, còn có chỗ nào không thoải mái nữa không?” Tôn Kính Trì thanh âm muốn bao nhiêu ôn nhu liền có bấy nhiêu ôn nhu. Nếu không phải còn dư lại một tia lý trí cuối cùng nói với bản thân rằng chính mình chỉ đang mộng đẹp, y hiện tại đã đem Yến Phi trở lại đế đô để kiểm tra.

Yến Phi thở hắt ra, tựa vào trên người Tôn Kính Trì, nói: “Anh sợ bản thân bị hư thận… cũng sợ bản thân, mắc phải cái bệnh nào đó. Nhưng tình huống của anh lại không giống. Ở đâu ra người bệnh có thể ăn có thể uống như anh.” Bệnh nào đó ở đây chính là loại bệnh bắt đầu bằng chữ A.

* bệnh bắt đầu bằng chữ A:  cách nói tránh của bệnh AIDS, nó còn được gọi là SIDA (theo tiếng Pháp) và Hội chứng Suy giảm Miễn dịch Mắc phải do virus HIV gây ra (tiếng Việt)

“Không có khả năng!” Tôn Kính Trì nhíu mày, “Ba người bọn em đều rất khoẻ mạnh, anh không có khả năng mắc phải loại bệnh này. Nghĩ cũng không được nghĩ. Anh cũng không thể nào bị hư thận. Cỗ thân thể này trụ cột quá kém cỏi, cũng không phải thân thể nguyên gốc của anh, có vài chỗ không thoải mái cũng là điều rất bình thường. Em không thích anh suy nghĩ miên man.”

Yến Phi hít hít cái mũi: “Anh cũng không biết bản thân xảy ra chuyện gì, gần đây luôn khống chế không được suy nghĩ miên man, tâm tình cũng rầu rĩ. Ừm, hẳn là ăn không no. Nha, quên mất không mang theo sữa chua.”

—– Phụ nữ có thai tâm tình luôn dao động rất lớn…

Nghĩ tới trên đường trở về, chính mình nhận được một tin nhắn của Giản Trọng Bình, đầu của Tôn Kính Trì từng trận choáng váng. Nhưng y lại không thể không ngừng nhắc nhở bản thân, chuyện này căn bản không có khả năng.

“Em gội đầu cho anh, lát nữa Yến Tường sẽ trở về.”

Nghĩ đến bản thân còn chính sự phải làm, Yến Phi nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, từ trong lồng ngực của Tôn Kính Trì đứng thẳng dậy.

Tôn Kính Trì mở vòi tắm, đổ ra dầu gội. Mùi của dầu gội tản ra, Yến Phi nhất thời vẻ mặt ghét bỏ, bất quá lúc này hắn cũng không buồn nôn, mặc dù vẫn như cũ không thích loại mùi này.

Bởi vì đồ dùng sinh hoạt tại đây mùi hương không thích hợp, Yến Phi chỉ đơn giản tắm qua bằng tốc độ nhanh nhất. Tôn Kính Trì nhắm mắt theo đuôi đem hắn đỡ ra ngoài, bảo đảm hắn nằm yên trên giường, y mới trở lại phòng tắm. Một mình, Tôn Kính Trì hai tay chống trên vách tường, vòi nước cũng đổi từ nước nóng sang nước lạnh, toàn thân căng cứng. Có hai người không ngừng ở trong đầu y tranh cãi.

Một người nói: [Mau mau sử dụng que thử thai!]

Người còn lại bảo: [Cậu suy nghĩ quá nhiều. Phi là nam nhân, sao có thể mang thai, hẳn là thân thể của anh ấy xảy ra vấn đề, mau dẫn anh ấy tới bệnh viện kiểm tra đi.]

Một quyền nện ở trên tường, Tôn Kính Trì dùng sức chà xát da đầu, thật sự là do y nghĩ quá nhiều sao? Biểu hiện của anh trai hoàn toàn trùng khớp với phản ứng mang thai a! Mang thai… nghĩ đến vừa rồi sờ bụng của anh trai, nơi đó cưng cứng, không phải cảm giác mềm nhũn của béo phì, Tôn Kính Trì trong lòng dâng lên vô hạn hy vọng. Nếu anh trai có thể sinh đứa nhỏ, nếu trong bụng của anh trai hiện tại chính là đang thai nghén đứa nhỏ của bọn họ… Tôn Kính Trì cắn răng. Giờ khắc này, y đột nhiên phát hiện ra, bản thân có bao nhiêu mong muốn muốn có được một đứa nhỏ sở hữu huyết mạch cộng đồng giữa anh trai cùng bọn họ. Không phải mang thai hộ, mà là đứa nhỏ chân chân chính chính thuộc về bọn họ!

* cộng đồng:  cùng chung

“A Trì, Tường tử sắp về rồi, anh xuống trước, em cứ chậm rãi tắm rửa.”

Tôn Kính Trì lâm vào thật sâu mâu thuẫn cùng rối rắm trong nháy mắt liền thanh tỉnh, vừa nghe Yến Phi muốn xuống dưới tầng, y vội vàng hô lên: “Em lập tức xong đây, anh chờ em một chút.”

“A, được, anh chờ em.”

Không dám để cho người ‘có thể mang thai’ rời khỏi tầm mắt của chính mình, Tôn Kính Trì lung tung cọ rửa thân thể, sau đó lập tức đi ra ngoài. Nhìn y tóc cũng không thèm lau khô đã đi ra ngoài, Yến Phi cầm khăn mặt giúp Tôn Kính Trì lau tóc, miệng nhắc nhở: “Chỉ phải chờ vài phút mà thôi, em gấp cái gì, đừng tưởng rằng là mùa hè thì sẽ không bị cảm lạnh.”

Hai tay của Tôn Kính Trì gắt gao khoá lại vòng eo của Yến Phi, trong lòng tràn đầy chỉ có một sự kiện, làm sao còn có tâm tư lo lắng đến chuyện lau khô tóc. Que thử thai ở ngay trong túi bóng đen kia, nhưng y không dám lấy ra, y thậm chí còn hối hận vì đã mua chúng. Thứ đồ kia thật sự giống như bản án sinh tử, muốn đi nghiệm chứng, lại không dám.

“A Trì?”

Yến Phi khẽ gọi người rõ ràng đang ngẩn người, Tôn Kính Trì giật mình một cái liền phục hồi lại tinh thần, phản ứng cực nhanh nói: “Em đang suy nghĩ xem lát nữa Yến Tường trở về nhìn thấy anh ở nhà sẽ có biểu tình gì.”

Yến Phi lúc này oán hận nói: “Xem anh có đánh gãy chân chó của tiểu tử đó hay không.”

“Đừng nóng giận, thân thể của anh không thể tức giận.” Thời điểm nói lời này, nhịp tim của Tôn Kính Trì muốn bao nhiêu nhanh liền có bấy nhiêu nhanh. Phảng phất tựa như muốn xác định điều gì đó, hoặc là nên nói, y hy vọng điều gì đó kia sẽ trở thành sự thật.

Yến Phi tự nhiên không nghe ra thâm ý trong những lời này, hắn buông xuống khăn mặt, nói: “Mặc kệ nguyên nhân là gì, lừa gạt anh chính là không đúng. Yến Tường là một đứa nhỏ tốt, hiện tại anh không cho thằng bé một chút giáo huấn, sau này em ấy rất có thể phải đi đường vòng. Anh không thể để cho em ấy lại dẫm vào vết xe đổ của ‘anh trai.”

“Em hiểu, bất quá anh vẫn đừng tức giận, đối với thân thể của anh không tốt.” Tôn Kính Trì ôm thắt lưng của Yến Phi, dẫn hắn đi ra ngoài.

Yến Phi cười nói: “Được, anh nghe lời em, anh không tức giận.” Thân thể của hắn quả thực có vấn đề, vì thế hắn không nên tức giận. Còn về việc có thể thực hiện lời nói hay không, hắn sẽ tận lực kiềm chế. Gần đây cảm xúc của hắn có chút không ổn định.

Đi xuống dưới tầng, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương nóng lòng xen lẫn khẩn trương ngồi trên sopha, hai vị bảo tiêu ngồi ở băng ghế nhỏ bên cạnh cửa ra vào, đang nhìn di động. Thấy Tôn Kính Trì cùng Yến Phi đi xuống, hai người đều đứng lên khẽ gật đầu, sau đó lại ngồi xuống, không nhiều lời. Người lái xe lái một chiếc xe khác trở về trước. Nhìn thời gian, đã 8 giờ rưỡi, Yến Tường sắp trở về. Yến Phi để cho hai vị bảo tiêu ra ngoài đi dạo, một giờ sau hãng trở lại, hai người không nói hai lời lập tức rời đi. Yến Phi bao che khuyết điểm, cũng lưu lại mặt mũi cho Yến Tường, không để cho Yến Tường ở trước mặt ngoài bị mất mặt. Bất quá trận đòn này Yến Tường trốn không thoát.



8 giờ 40, bên ngoài truyền đến thanh âm cổng sắt bị mở ra. Yến Tam Ngưu đứng lên thông qua cửa sổ nhìn ra ngoài, sau đó chậm rãi ngồi xuống, hướng Yến Phi sắc mặt lạnh lùng nói: “Tường tử về rồi.”

Yến Phi không hé răng, nhìn về phương hướng cửa ra vào. Rất nhanh, cánh cửa bị người bên ngoài đẩy ra. Yến Tường học xong ‘ca học thêm’ cúi thấp đầu đi vào, hữu khí vô lực hô: “Ba má, con về rồi.”

“Tan học rồi?”

Yến Tường đang đổi giày thân thể cương cứng một chút, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, sau đó trừng lớn con ngươi, kinh hô: “Anh? Anh lúc nào thì trở về?” Trên mặt là kinh hi không che dấu.

Yến Phi áp chế lửa giận, làm bộ bình tĩnh nói: “Anh vừa về. Đi học thêm?”

Yến Tường trong mắt xẹt qua một tia mất tự nhiên, gật gật đầu, lại cúi đầu nói: “Vâng, em đi học thêm.”

“Ở trường học tập thế nào?” Yến Tường trốn tránh càng khiến cho Yến Phi cảm thấy tức giận, thanh âm cũng trầm đi vài độ. Yến Tường vẫn gật gật đầu, buồn bã đáp: “Rất tốt.”

“Thật sự rất tốt?” Yến Phi quyết định cho Yến Tường một cơ hội cuối cùng, nào biết, Yến Tường vẫn gật gật đầu, nói: “Rất tốt.”

Yến Phi cầm lấy di động, trực tiếp gọi điện thoại cho cô giáo Lưu. Yến Tường vừa muốn rời đi, chợt nghe thấy thanh âm của anh trai vang lên: “Cô giáo Lưu, vẫn là tôi, anh trai của Yến Tường.”

Yến Tường run run ngẩng đầu lên, huyết sắc trên mặt trong nháy mắt toàn bộ biến mất.

“Tôi muốn hỏi một chút, tối nay ca học thêm kết thúc vào lúc nào?”

Ánh mắt của Yến Tường trừng lớn đến cực hạn, balo trên tay đánh rơi trên mặt đất, hai chân như nhũn ra. Yến Phi tức giận trừng mắt nhìn Yến Tường rõ ràng đã bị doạ sợ, miệng tiếp tục nói: “6 giờ rưỡi đã kết thúc ca học thêm a. Được, tôi biết rồi, cảm ơn cô, cô giáo Lưu. Yến Tường đã về nhà… vâng… tạm biệt.”

Dập máy, Yến Phi động tác rất chậm đem di động đặt xuống trên mặt bàn trà, hướng Yến Tường nâng cằm, lạnh lùng xen lẫn giận dữ nói: “Chủ nhiệm lớp em nói hôm nay ca học thêm kết thúc vào lúc 6 giờ rưỡi. Anh nhớ rõ tiểu khu nhà chúng ta cùng trường học của em chỉ cách nhau một con phố. Em là ốc sên hay là rùa, mất một tiếng rưỡi mới có thể về đến nhà? Nói, đi đâu?”

Yến Tường lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng anh trai đáng sợ như vậy, cậu sợ hãi nhìn cha mẹ, kết quả cha mẹ đều cúp mắt không thèm nhìn mình. Yến Tường biết chuyện của mình đã bị bại lộ, sợ tới mức cắn môi.

“Chậc, đúng là đủ lông đủ cánh rồi a. Thời điểm anh rời đi, em cùng anh cam đoan như thế nào? Từ đó đến nay mới vài tháng, đi học biết lừa dối giáo viên, còn dám trốn học!” Yến Phi dùng tay đập mạnh lên mặt bàn trà, thân thể của Yến Tường cũng run rẩy theo. Tôn Kính Trì vội vàng kéo tay của Yến Phi, nhắc nhở: “Đừng nóng giận, đừng nóng giận.”

Yến Phi sao có thể không tức giận, hắn rống lớn nói: “Nếu không phải anh gọi điện cho giáo viên của em, anh còn không biết em lừa gạt anh cùng cha mẹ như thế nào! Nói dối giáo viên cha thân thể không được tốt để xin nghỉ học! Nói dối cha mẹ bản thân đi học thêm, mỗi ngày buổi tối muộn như vậy mới trở về nhà! Sớm biết chuyển trường sẽ khiến cho em biến thành như vậy, anh liền để cho em vĩnh viễn học ở trong thôn nhỏ! Nói! Khoảng thời gian này em đi đâu làm gì!”

“Anh trai…” Yến Tường bị doạ tới phát khóc, cậu thật sự không ngờ anh trai khi nổi giận lại doạ người như vậy.

Rút ra bàn tay bị Tôn Kính Trì nắm lấy, Yến Phi vọt đến trước mặt Yến Tường, một cước đem Yến Tường ngã úp sấp xuống sàn nhà. Hành động này đã làm cho Tôn Kính Trì sợ hãi, vội vàng chạy tới, từ phía sau ôm lấy hắn.

“Cẩn thận thân thể của anh!”

“Em đừng ngăn cản anh! Anh hôm nay nhất định phải đánh chết tiểu tử này!” Yến Phi trong cơn tức giận liền không thể khống chế được, “Cha! Đưa thắt lưng da của người cho con!”

Yến Tam Ngưu trầm mặc tháo xuống thắt lưng da của chính mình, đưa cho Yến Phi. Yến Tường vừa nhìn thấy vậy, lập tức khóc hô: “Anh trai! Em không dám nữa! Em sai rồi! Em thật sự không dám nữa! Anh… ô… em không dám! Em không dám nữa!”

Đẩy Tôn Kính Trì ra, Yến Phi dùng thắt lưng da quật xuống. Yến Tường kêu thảm thiết một tiếng, ôm lấy cánh tay, miệng khóc hô xin anh trai tha thứ cho mình.

“Nói! Đi đâu!”

Yến Phi một lần nữa hung hăng quất xuống trên đùi của Yến Tường, Yến Tường lại ôm lấy vị trí bị đánh đau, cũng không dám giấu diếm nữa.

“Em, ô… em đi đến quán net… A!”

Yến Phi không hỏi nữa.

“Anh trai! Em không dám! Em không dám nữa! Anh trai a a!”

Nhìn con lớn giáo huấn con nhỏ, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương trong hốc mắt tràn ngập nước mắt, không lên tiếng cầu tình cho con nhỏ. Yến Tường bị anh trai quất tới lăn lộn trên mặt đất. Hoá ra, lúc anh trai nổi giận thực sự sẽ đánh chết mình.

“Phi, anh đừng đánh nữa, đừng nóng  giận, chú ý thân thể của anh a!” Tôn Kính Trì muốn ngăn lại không dám ngăn. Yến Phi đang nổi nóng, vạn nhất hành động của y chọc giận đến Yến Phi, chẳng phải sẽ càng khiến cho thân thể của hắn thêm thương tổn hay sao?

“Em đừng ngăn cản anh! Anh nhất định phải khiến cho tiểu tử này nhớ kỹ lần giáo huấn này! Xem xem tiểu tử này còn dám hay không xằng bậy!”

“Anh trai! Tha em đi! Tha em đi! Anh trai a! Em không dám nữa… ô…”

Đây là lần đầu tiên Yến Tường bị anh trai đánh. Lần đánh này, quả thực cả đời cậu cũng không dám quên.

~ ~ ~ ~ ~

* que thử thai:

""

* thắt lưng da:

""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui