Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)



Buổi tối, không chỉ có Yến Phi trốn học mà ngay cả Tiêu Bách Chu cùng với Vệ Văn có tiết tự học cũng trốn học. Tiêu Dương gọi xe đưa ba người tới một cửa hàng đồ ăn phương Tây nổi tiếng ở đế đô, lần đầu tiên mới ba người bạn cùng phòng đi ăn cơm. Trải qua chuyện ngày hôm nay, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân đều khắc sâu cảm giác ‘không gì không có khả năng, không gì không thể’ trên người Yến Phi, bọn họ chỉ có thể bình tĩnh tiếp nhận. Hiện tại hay rồi, một tiểu tử căn bản không có khả năng từng ăn qua cơm Tây, vậy mà lễ nghi so với bọn họ thoạt trông còn am hiểu hơn là vì cái quỷ gì! Điều này không khoa học!

Yến Phi giống như con mèo đang đùa con chuột, nhìn bộ dáng ngu si tràn đầy không thể tin tưởng được của hai người, hắn nghĩ muốn cười, mà hắn cũng quả thực là đã cười. Vệ Văn Bân rốt cuộc nhịn không được, hỏi han: “Yến Phi, cậu sẽ không phải là chết qua một lần rồi bị người ngoài hành tinh nhập vào người thật đấy chứ?”

Yến Phi lấy một ly rượu vang, lắng nhẹ, ngửi thấy hương vị, dùng tư thế tao nhã nhấp một ngụm, lúc này mới trả lời lại bằng một câu vô cùng tối nghĩa: “Cậu cảm thấy thế nào thì là như thế đi. Chung quy cũng không thể chết không công một lần.”

“Đệch!” Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đang dựng đứng hết cả lên. Ngồi ở phía đối diện Yến Phi, Tiêu Dương tựa như gặp phải quỷ, mạnh mẽ quay đầu trừng mắt đối với hắn.

Yến Phi buông chén rượu xuống, cầm lấy dao nĩa, tựa như không có phát hiện dị trạng của Tiêu Dương, nói ra một câu tức chết người không đền mạng: “Ở địa phương cao cấp như thế này, các cậu cứ một lúc lại nói ‘đệch’, thật sự là khiến người trong nước mất mặt mà. Ra khỏi cửa rồi thì đừng có nói là quen biết với tôi.”

“Đệch! Cậu có thể hay không đứng đắn một chút!” Vệ Văn Bân da đầu run lên.

“Tôi thực đứng đắn a.” Cắt một miếng thịt bò nhỏ, Yến Phi cắm nĩa, bỏ vào trong miệng, thỏa mãn nhấm nháp nuốt xuống, “Hương vị thực ngon.” Trừ bỏ hắn ra, ba người khác cũng chưa ăn uống được gì.

“Yến Phi…” Tiêu Dương há mồm.

Yến Phi đối với cậu cười cười: “Mặc kệ tôi có phải hay không bị người ngoài hành tinh nhập vào, tôi vẫn là Yến Phi a, cũng không phải quỷ, các cậu sợ cái gì.”

“Lão Tiêu, đêm nay tôi ngủ chung với cậu.”

“Cút.”

Yến Phi giơ lên ly rượu, cười tao nhã: “Tôi mượn hoa hiến phật, tất cả những gì không thoải mái hãy để nó qua đi. Thực vui vẻ khi quen biết các cậu, bạn cùng phòng của tôi.” Kỳ thực càng đúng hơn chính là hai cậu em trai.

Vệ Băn Bân cùng Tiêu Bách Chu vẻ mặt hơi sợ hãi nâng lên ly rượu, Tiêu Dương cùng Yến Phi chạm ly, tim đập thật nhanh nói: “Hoan nghênh cậu đã ‘trở về’, Yến Phi.”

“Cảm ơn.”

Vệ Văn Bân cùng với Tiêu Bách Chu cũng cạn ly.

Yến Phi uống rượu. Thời điểm ngày hôm nay hắn tự mình cắt tóc, hắn cũng đã nghĩ thông. Hắn sẽ không cố ý giấu diếm bản thân, hắn là Yến Phi, cũng là Chung Phong. Hắn sẽ không chủ động đi tìm bọn họ, để xem bọn họ có hay không nhận ra hắn. Nếu không phát hiện được ra, hừ hừ, đừng trách anh trai hắn đây không nhớ tới tình bạn cũ, cho dù có là Tiêu Dương.

Nhìn người nọ uống xuống rượu vang đỏ, trong mắt của Tiêu Dương hiện lên một tầng hơi nước, cậu rất nhanh gạt đi. Một ngụm uống hết rượu vang đỏ ở trong ly, cậu giúp Yến Phi rót thêm một chén. Thấy vậy, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân lại một trận kinh hãi.

Lại giơ lên ly rượu, Tiêu Dương đối với hai người nói: “Vì tình bạn của bốn người chúng ta, cạn ly.”

Nhìn Tiêu Dương, nhìn Yến Phi, Tiêu Bách Chu huých Vệ Văn Bân, nâng lên ly rượu: “Được, cạn ly. Yến Phi, tôi xin lỗi về chuyện trước kia.”

Vệ Văn Bân thực xấu hổ, sau đó cậu ta dùng bộ dáng không ngại gì nói: “Yến Phi, tôi không nên cứ luôn nhắm vào cậu. Tôi biết cậu thay đổi, nhưng mà mỗi lần nghĩ tới bộ dạng nửa sống nửa chết trước kia của cậu, giống như chúng tôi đều thiếu nợ cậu, tôi sẽ không thích. Cậu đã nói mọi chuyện đều cho qua, tôi cũng sẽ không nói lại nữa. Tóm lại, thực xin lỗi.”

Vệ Văn Bân người này chính là miệng tiện, Yến Phi lại đem bọn họ trở thành em trai nhỏ, tự nhiên sẽ không cùng với bọn họ so đo, bằng không hắn cũng đã không đưa cho Vệ Văn Bân một bậc thang để bước xuống. Hắn cùng ba người chạm ly, nói: “Chuyện đã qua, không nói tới nữa. Khó có khi Tiêu công tử mời khách, bây giờ mà còn không chặt chém, vậy thì chờ tới lúc nào.”

“Yến Phi, tôi còn ở chỗ này đấy.” Tiêu Dương đáy mắt nhìn Yến Phi mang theo áp lực kích động cùng với vui sướng.

Bốn người chạm ly, một khắc này, một mâm cơm giải trừ cừu oán.

Bữa cơm này, bốn người ăn hết hơn 2000 đồng của Tiêu Dương. Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu cảm thấy ngượng ngùng, dù sao bọn họ cũng là người tới cọ cơm. Nhưng mà Yến Phi thì bộ dáng thỏa mãn vô tâm vô phế, Tiêu Dương cũng chẳng có một chút nào đau khổ vì bị chặt thịt, ngược lại còn trấn an nói: “Lần tới mang các cậu tới Mãn Đường Hồng ăn vịt nướng. Vịt nướng ở đế đô này, nơi đó là chính tông nhất.”

Vịt nướng của Mãn Đường Hồng quả thực là chính tông, nhưng mà giá cả cũng chính tông không kém. Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu nghe ra được đây là Tiêu Dương ám chỉ đối với bọn họ, không cần phải quá để ý tới số tiền vừa trả kia, hai người cũng không nhăn nhó nữa. Bọn họ hai trong nhà có lẽ so ra không bằng nhà Tiêu Dương, nhưng thực chất cũng không phải kém. Vệ Văn Bân lập tức nói: “Lần tới để tôi mời, liền đi ăn vịt nướng.”

Yến Phi vẻ mặt khôn khéo nói: “Tôi liền theo các người lăn lộn.”

Vệ Văn Bân cho hắn một cái nhìn xem thường: “Cậu cũng chỉ có thể đi theo chúng tôi lăn lộn mà thôi, ai bảo cậu là tên quỷ nghèo.”

“Cậu biết là tốt rồi, ha ha…”

Nghèo, tựa hồ cũng chỉ là một cách để vui đùa. Xe taxi tới, bốn người lên xe. Tiêu Bách Chu ngồi ở ghế phó lái, bốn người hi hi ha ha trở lại trường học, Tiêu Bách Chu thanh toán tiền xe.

Yến Phi để cho ba người trở về ký túc xá trước, còn hắn đi tới siêu thị trong trường học. Chờ tới lúc hắn đi ra, trong tay có nhiều hơn một đôi giày đơn giản, một tấm thảm cùng với một túi lớn bột giặt quần áo.

Yến Phi trở lại, ba người trong ký túc xá rất có tự giác đem giày mà mình thường đi đặt ở trên giá để giày, còn đôi nào ít đi hơn thì đặt sát bên tường. Hoàn hảo là trong bốn người không có ai bị hôi chân, bằng không Tiêu Bách Chu sẽ kháng nghị. Đem thảm cũ trong ký túc xá đặt ở sát ngoài cửa, Yến Phi lại đem thảm mới đặt tại trước gian rửa mặt, rồi sau đó hắn mới cầm lấy khăn lau, nhìn về phía Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân.

“Để tôi lau bàn cho các cậu.”

Hai người rất phối hợp đi sang một bên, Yến Phi trở thành con ong chăm chỉ cần cù lao động, đem bàn học cùng với giá sách của hai người bọn họ thu dọn sạch sẽ một lần. Chờ tới khi Yến Phi trở lại ngồi trên ghế của mình, ký túc xá chỉ có thể dùng bốn từ để hình dung —– rực rỡ hắn lên.

“Cộc cộc cộc”, có người gõ cửa, Tiêu Bách Chu đi ra mở cửa.

“À, các cậu đều ở đây à.” Người tới là lớp trưởng Đàm Tố. Nhưng mà Tiêu Bách Chu lại chặn cậu ta lại, không để cho cậu ta đi vào.

“Lớp trưởng, cậu trước cởi giày đã rồi hãng tiến vào.” Tiêu Bách Chu tránh người, để cho đối phương nhìn thấy ký túc xá sạch sẽ của bọn họ. Đàm Tố nhìn ký túc xá trước mắt, kinh ngạc vạn phần: “Ký túc xá của các cậu thời điểm nào lại sạch như thế?”

Vệ Văn Bân chỉ chỉ ‘công thần’ nói: “Yến Phi có chứng khiết phích, không sạch sẽ thì cậu ấy chịu không được. Cậu đi chân trần vào đi, mỗi ngày cậu ấy sẽ lau nhà.”

Đàm Tố cằm thiếu chút nữa thì rơi xuống chân. Đã xảy ra chuyện gì vậy? Buổi chiều Vệ Văn Bân cùng với Yến Phi không phải bộ dạng giống như thâm thù đại hận sao, sao tới buổi tối đã hòa hảo rồi? Xem vết bầm tím trên mặt của Vệ Văn Bân, Đàm Tố cởi giày, đi vào trong ký túc xá. Tiêu Bách Chu đóng cửa lại.

“Cậu ngồi ở chỗ của tôi đi.” Tiêu Bách Chu kéo ra ghế của mình. Đàm Tố cũng không khách khí, ngồi xuống. Nhìn thấy Vệ Văn Bân cùng Yến Phi, Đàm Tố ho nhẹ hai tiếng.

“À, các cậu…”

“Không có việc gì.” Yến Phi lập tức nói, “Chỉ là một chút hiểu lầm, nói ra thì tốt rồi.”

Tiêu Bách Chu không muốn Đàm Tố hỏi nhiều, lập tức nói sang chuyện khác: “Đàm Tố, cậu tới vì chuyện cả lớp đi du lịch chung với nhau phải không?”

Đàm Tố vừa nghe, lập tức nói: “Đúng thế, tất cả mọi người đều phải đi. Các cậu đã không có việc gì, vậy thì nên cùng nhau tham gia sinh hoạt tập thể của lớp đi.” Rồi cậu ta đối với Yến Phi nói: “Yến Phi, cậu có khó khăn gì thì các sinh viên khác trong lớp có thể giúp đỡ cậu. Sinh hoạt tập thể cậu nhất định phải tham dự nhiều hơn, sau này mới có thể càng thân thiết hơn với các bạn cùng lớp.”

Quan hệ cùng bạn cùng phòng đã dịu đi, Yến Phi cũng không có bài xích nữa, hắn tỉ mỉ đáp: “Tôi không đi không phải bởi vì chuyện tiền nong. Tôi buổi tối cuối tuần phải đi làm thêm, không thể xin nghỉ.”

Tiêu Dương nghe thấy Yến Phi đã dao động, nói: “Cậu cứ xin nghỉ ngày thứ bảy đi, sau trưa chủ nhật tôi khẳng định có thể đưa cậu về tới nơi.”

“Yến Phi, cùng đi đi, ông chủ của cậu chắc sẽ không hà khắc tới vậy chứ, chỉ là nghỉ một buổi tối thôi mà.” Vệ Văn Bân cũng khuyên nhủ. Điều này quả thực làm cho Đàm Tố sợ muốn chết, rất tò mò làm sao mà hai người này có thể hòa hảo được.

“Đi thôi, chúng ta đều đi.” Tiêu Bách Chu cũng muốn Yến Phi đi cùng.

Bạn cùng phòng đã nhiệt tình mời như vậy, Yến Phi cũng không tiếp tục già mồm cãi láo, nói: “Để tôi gọi điện hỏi ông chủ một chút đã. Chờ.” Từ trong ví tiền lấy ra thẻ IC để gọi điện thoại, lại tìm số di động của Hà Nhuận Giang, Yến Phi chuẩn bị đi gọi điện thoại. Đương nhiên, hắn không có di động.

“Dùng của tôi mà gọi.” Tiêu Dương đem di động của mình đưa qua. Di động của Tiêu Dương là loại mới nhất mới ra thị trường trong năm nay, toàn bộ đều là cảm ứng. Yến Phi cảm thấy bản thân quá vô dụng, đời trước của hắn di động vẫn lấy di động ấn phím làm chủ yếu, hiện tại điện thoại thông minh cảm ứng nhiều như chim bay đầy trời. Thời gian năm năm, khoa học công nghệ tiếng bộ cùng chuyển biến từng ngày. Nhưng mà hắn gần đây mỗi ngày đều nhìn Tiêu Dương sử dụng, đã học được cách dùng rồi.

Yến Phi cầm lấy máy, ngón tay cái ở trên màn hình trượt nhẹ, di động mở ra. Hắn ấn số di động của Hà Nhuận Giang.

Điện thoại vang lên vài tiếng rồi kết nối được.

“A? Ai vậy?”

“Quản lý, là tôi, Yến Phi.”

“À, Yến Phi đó hả. Cậu mua di động?”

Vừa nghe là Yến Phi, Hà Nhuận Giang lập tức khách khí hơn rất nhiều.

“Không phải, là của bạn cùng phòng với tôi. Quản lý, buổi tối thứ bảy này tôi muốn xin nghỉ, trong lớp có tổ chức hoạt động, không tham gia không được.”

“Ủa, trong lớp có hoạt động hả. Không có việc gì, đi đi, thoải mái vui chơi.”

“Cảm ơn quản lý, tôi buổi tối chủ nhật sẽ tới đúng giờ.”

“Ha ha, có việc phải xin phép nghỉ là chuyện bình thường. Cậu đi tới đâu chơi a?”

“Nói là nông trại gì đó, cụ thể thì tôi không rõ ràng.”

“À, tôi biết rồi. Đi đi.”

“Cảm ơn quản lý, vậy tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Yến Phi cúp điện thoại, đem điện thoại trả lại cho Tiêu Dương. Đàm Tố vừa nghe thấy hắn xin nghỉ liền rất cao hứng. Yến Phi từ trong ví tiền lấy ra 200 đồng, Tiêu Bách Chu cùng với Vệ Văn Bân muốn nói gì đó, lại nuốt xuống.

“Yến Phi, cậu không cần phải miễn cưỡng.” Đàm Tố không nhận.

“Không miễn cưỡng. Tôi hiện tại công việc thu vào không tồi, chỉ là mới vừa đi làm không được bao lâu, còn chưa lấy được toàn bộ tiền lương.”

Đàm Tố thấy được trong ví của Yến Phi có tới mấy trăm đồng, lại thấy trang phục trên người của Yến Phi khác hẳn so với trước kia, lúc này cậu ta mới an tâm nhận tiền. Vốn muốn nói Yến Phi tìm được công việc gì, nhưng thấy Yến Phi không có ý tứ muốn lộ ra, Đàm Tố lại không hỏi nữa.

Tiêu Dương cùng Vệ Văn Bân và Tiêu Bách Chu đem tiền đưa cho Đàm Tố, Đàm Tố thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, vui vẻ rời đi. Cậu ta vừa mới đi, Tiêu Bách Chu liền trêu ghẹo nói: “Văn Bân, sinh viên nữ trong lớp của chúng ta sẽ không đem cậu trở thành kẻ địch đấy chứ.”

“Hứ!” Vệ Văn Bân trở mình xem thường. Yến Phi khó hiểu, Tiêu Bách Chu ha ha cười nói: “Sinh viên nữ lớp chúng ta đều muốn được lọt vào trong mắt xanh của Tiêu Dương. Buổi chiều Văn Bân nháo một trận, sinh viên nữ trong lớp đều tưởng Tiêu Dương bởi vì cậu không đi cho nên cũng không đi, thiếu chút nữa đem Văn Bân đánh cho một trận.”

“Thì ra là thế…” Tiêu Dương, không nghĩ tới nhóc lại nổi tiếng như thế, tam cung lục viện a. Yến Phi ánh mắt nhìn Tiêu Dương giống như đang tính toán xem đối phương có giá trị bao nhiêu tiền, giá nào thích hợp để bán đi.

“Đệch! Tôi không đi!” Tiêu Dương nổi giận.

“Cậu không đi thì cũng phải đi.” Yến Phi âm hiểm cười.

Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân xoa bóp nắm tay: “Chúng tôi sẽ không để cho cậu vừa lâm trận đã bỏ chạy đâu.”

“Đệch! Các cậu rốt cuộc là bạn cùng phòng với ai!”

“Tiêu công tử, chú ý lời nói cùng hành động của cậu, đừng thô tục như vậy. Có muốn đệch thì cũng không thể đệch chúng tôi, sinh viên nữ lớp chúng ta đều đang chờ cậu đó.”

“Yến Phi! Cậu muốn chết!”

Tiêu Dương cảm thấy được mình rõ ràng là đã đoán sai rồi, người này có thể là người kia sao? Người kia tuyệt đối sẽ không ‘khi dễ’ mình như vậy, lại càng không thô tục như vậy!

Trong lời nói khi dễ Tiêu Dương một phen, Yến Phi cũng không tiếp tục náo loạn, đi tắm rửa. Tiêu Dương thời điểm hắn đi tắm rửa liền đi ra khỏi ký túc xá. Đứng tại ban công nhỏ trong hành lang, Tiêu Dương gọi điện thoại cho một người.

“Nhạc Lăng, là tớ, Tiêu Dương. Cậu giúp tớ tra xem số di động này là của ai?”

“Cậu nói đi.”

Tiêu Dương nhìn số điện thoại được ghi ở trong tờ giấy mà mình đang cầm, đọc cho đối phương. Số điện thoại này là số vừa rồi Yến Phi gọi.

“Cậu mau chóng tra ra a, tớ chờ thông tin của cậu.”

“… Không cần tra, tớ biết số điện thoại này của ai.”

“Cậu biết?” Tiêu Dương kinh hô.

Nhạc Lăng đầu dây bên kia điện thoại trưng ra vẻ mặt khó hiểu nói: “Đây là số di động của Hà Nhuận Giang mà, cậu không có à?”

“…” Tiêu Dương trái tim nhảy mạnh hai cái.

“Tiêu Dương, cậu không sao chứ?”

“A, không có việc gì.” Tiêu Dương miễn cưỡng hoàn hồn, “Tớ không có số này của Hà Nhuận Giang.”

“Số điện thoại này là số điện thoại anh ấy dùng để làm việc, cậu không có cũng là bình thường. Cậu tra số này để làm gì?”

“Không có gì. Ban nãy thấy số này gọi tới, nhưng mà tớ không biết.”

“À, không chừng là anh ấy gọi lộn số đó.”

“Có thể đi. Vậy không nói nữa.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Tiêu Dương kinh ngạc nhìn ra bên ngoài ban công. Quản lý của Yến Phi sao lại là Hà Nhuận Giang… Hà Nhuận Giang là quản lý của quán bar Ô Nha… Hắc ca lại là ông chủ của quán bar Ô Nha… Hắc ca, là bạn thân của Chung ca…

Tiêu Dương đánh một cái giật mình, tim lại nhanh chóng đập thình thịch. Đây không phải là trùng hợp, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp! Hai tay dùng sắc túm lấy lan can ban công, Tiêu Dương trong mắt hiện lên kiên định. Cậu nhất định sẽ điều tra rõ!

~ ~ ~ ~ ~

* thẻ IC: ở đây là chỉ thẻ quẹt để gọi điện thoại tại các máy điện thoại công cộng

"191327-card-swipe"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui