Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Hai giờ đúng, xe của một hàng bốn người Yến Phi đã xuất hiện ở ngoài cửa lớn của trường đua ngựa nằm ở ngoại thành thủ đô. Lập tức có người vội vàng vì bọn họ mà mở ra cửa lớn. Xe đi vào trong trường đua ngựa, liếc mắt một cái liền có thể thấy được bên trong rất rộng. Nếu không có Yến Phi, Nhạc Thiệu bọn họ quả thực không biết được ông chủ của trường đua ngựa này lại chính là Hứa Cốc Xuyên. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu nghĩ tới liền hận, bọn họ còn là hội viên của trường đua ngựa này nữa chứ! Hơn nữa còn đã từng mua qua vài con ngựa. Bọn họ thế nhưng bất tri bất giác lại đi tặng tiền cho ‘kẻ thù’, món nợ này ba người lại một lần nữa tính lên trên đầu của Hứa Cốc Xuyên. Làm cho bọn họ khó chịu nhất chính là, Hứa Cốc Xuyên lại đem chuyện bản thân là ông chủ của trường đua ngựa nói cho Chung Phong. Đây là có ý gì? Là có ý gì!

Liền tựa như Yến Phi khiết phích, dục vọng độc chiếm của Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng hoàn toàn không thể nói đạo lý. Nếu muốn để cho bọn họ không ăn dấm chua của Hứa Cốc Xuyên nữa, chỉ có một biện pháp, đấy chính là Hứa Cốc Xuyên phải kết hôn. Khi kết hôn rồi, đương nhiên liền không còn nửa điểm uy hiếp đối với bọn họ nữa.

Có người chạy một chiếc xe điện ở phía trước để dẫn đường, đem bọn họ đi tới trước một tòa nhà năm tầng nhìn bề ngoài rất bình thường. Bốn người xuống xe, lập tức có người đi tới đón tiếp, nói: “Là Nhạc thiếu, Tôn thiếu, Tiêu thiếu cùng Yến thiếu đi. Hứa thiếu đã ở bên trong chờ.”

Ba vị đại thiếu gia mặt lạnh không thèm phản ứng với đối phương, Yến Phi khách khí cười, nói một câu: “Làm phiền.”

Người nọ đem bốn người đi tới tầng ba. Tòa nhà này chính là nhìn ở ngoài thì bình thường, nhưng đi vào bên trong liền biến đổi khác hẳn —– xa hoa mà không tầm thường. Tuyệt đối xứng với chủ nhân đứng ở phía sau trường đua ngựa.

Theo kinh tế phát triển, người có tiền càng lúc càng nhiều, những thú vui mà mọi người nghĩ tới cùng theo đó mà nhiều lên. Cá cược đua ngựa trong đó là hạng nhất. Cho dù trong triều bề ngoài là cấm không cho phép chơi cá cược đua ngựa, nhưng mà vẫn có rất nhiều ông chủ lớn hoặc là nhóm cược nhỏ chạy tới nước ngoài để chơi trò chơi này. Tuy nhiên vẫn có một bộ phận nhỏ người không chỉ ra nước ngoài để cá cược, thậm chí bọn họ còn có được đội ngựa riêng của chính mình. Những người này có tiền cũng có bối cảnh. Ngựa của bọn họ sau khi được thuần dưỡng, mới được đem tới nước ngoài để cá cược đua ngựa. Trường đua ngựa này của nhà Hứa Cốc Xuyên ở trong giới thượng lưu chính là một địa phương tốt để nuôi dưỡng ngựa, âm thầm làm sinh ý cá cược.

Mặc kệ là cá cược, sòng bạc hay là thi đấu quyền anh ngầm, những thứ này ở bên ngoài đều là những loại trò chơi giải trí bị cấm, đương nhiên ‘cấm’ này chỉ giới hạn với người bình thường mà thôi. Nhóm Thái tử đảng ở trong triều, có người nào mà không làm sinh ý có liên quan dính lứu tới hắc đạo cùng bạch đạo. Lấy Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu để làm ví dụ, sinh ý tại đế đô chỉ là một phần rất nhỏ trong tổng số các dao dịch buôn bán mà bọn họ nắm giữ. Tổ tiên của Nhạc Thiệu là từ đông bắc tới, nhà của Tiêu Tiếu cùng nhà của Tôn Kính Trì đều là từ vùng duyên hải phát triển lên. Ba nhà phát triển được cho tới ngày hôm nay, mỗi nhà mặc kệ là đứng ở trên đất đế đô hay là nơi quê nhà, đều có được mạng lưới quan hệ khổng lồ. Đừng nhìn ba người Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu mỗi ngày đều ở tại đế đô, thế lực của bọn họ cũng bao quát cả ba tỉnh đông bắc, bốn tỉnh vùng duyên hải cùng với hai tỉnh ở tây bắc. Ông trùm của những thế lực ngầm ở tại những địa phương này không phải ai khác, mà chính là ba người bọn họ.

Cùng với ba người giống nhau, Hứa Cốc Xuyên cũng có phạm vi thế lực riêng của bản thân. Gia tộc bọn họ phải mở rộng nhân mạch, phát triển mạng lưới quan hệ, cần tiền, rất nhiều tiền. Số tiền như mấy chục hay mấy trăm vạn, đối với bọn họ mà nói, lấy ra quả thực rất mất mặt. Bọn họ dùng tiền mua nhân tình, mua thế lực, nhân tình cùng thế lực được thu mua cùng với tiền tài tích lũy sẽ trở thành tư bản chính trị của bọn họ. Càng lên cao, nước ở sau của các gia tộc lại càng sâu. Cái gọi là quan lớn bị xét xử, nhiều nhất cũng chỉ là con tôm con cá nhỏ bị hi sinh ở trong đấu tranh quyền lực mà thôi. Liền như người bình thường, thông qua các tin tức, nhìn thấy vụ xét xử của Quyền gia là do tham ô nhận hối lộ, căn bản sẽ không nghĩ tới Quyền gia nguyên nhân thực sự bị xét xử là gì.

Chuyện của Quyền gia là do ba người Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu làm ra, các trưởng bối của ba nhà thực ra cũng không hề nhúng tay vào, nhưng mà Quyền gia sai là sai ở chỗ không nên ôm tư tưởng ‘cá chết lưới rách’, sinh ra suy nghĩ muốn giết Tiêu Dương. Quyền gia làm như vậy, kết quả chính là trưởng bối của ba nhà sẽ ra tay, rốt cuộc mọi chuyện càng trở nên nghiêm trọng hơn. Đây cũng là lý do vì sao sau khi Tiêu Dương gặp chuyện không may, từ đế đô tới những địa phương khác, có rất nhiều quan viên bị lập án xét xử, đều là do bị Quyền gia liên lụy. Sinh ý của Chung gia là do anh trai Chung Dũng của Chung Phong tiếp quản, Yến Phi không thích việc buôn bán, không thích ra ngoài tạo quan hệ, chỉ thích vẽ tranh, cho dù làm quan cũng là do bị cha mình bắt ép. Cho nên tài chính của Chung gia cũng không có phần cho hắn, tiền của hắn có được đều là nhờ vào bán tranh cùng với đầu tư.

Bất quá việc này cũng chỉ là nhân tiện nhắc tới mà thôi. Bốn người đi vào trong một gian phòng nằm ở tầng thứ ba. Nói là phòng, nhưng rộng chừng khoảng hơn trăm mét vuông. Trên mặt đất trải thảm thủ công rất dày của Thổ Nhĩ Kỳ; chiếm cứ một bên tường là giá gỗ thật cao, trên đó bày rất nhiều những đồ cổ cùng đồ làm bằng ngọc với đủ loại kiểu dáng; có một bàn trà gỗ, bên trên mặt điêu khắc cảnh tượng bình minh trên sống, ở trên bàn còn đặt một bộ trà cụ rất tinh xảo. Đối diện với bàn trà là một chiếc sopha, mười mấy người vạm vỡ cao lớn mặc quân trang tư nhân đứng ở phía sau ghế sopha màu đen. Ở giữa sopha, Hứa Cốc Xuyên đang ngồi. Đứng ở bên sopha có thể thấy được một người trên mặt hiện rõ những vết xanh tím. Người nọ vừa nhìn thấy Yến Phi đi vào, nhất là khi thấy ba người đi ở phía sau Yến Phi, hắn ta co rúm lại, nghĩ muốn chạy trốn. Chỉ là bảo tiêu đứng ở phía sau hắn ta, cho nên hắn ta không có đường để trốn thoát.

Yến Phi nhìn qua thì rất ôn hòa, nhưng hắn vừa mới bước vào, người đầu tiên đập vào trong mắt chính là Đỗ Phong, sắc mặt của hắn liền lạnh xuống. Ở trong ánh mắt mang theo thâm ý của Hứa Cốc Xuyên, hắn đi tới sopha ở bên cạnh Hứa Cốc Xuyên, ngồi xuống. Nhạc Thiệu ngồi ở bên trái của hắn, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu thì ngồi ở phía bên phải. Nhạc Thiệu lại nâng tay ôm lấy bả vai của Yến Phi, ánh mắt bừa bãi mang theo khiêu khích nhìn Hứa Cốc Xuyên. Song phương trong phút chốc điệu bộ rất có ý một câu không hợp liền xông vào đánh nhau.

Trên bàn trà ở trước sopha có một bộ trà cụ tinh xảo cùng với công cụ pha trà. Người dẫn bốn người Yến Phi tới xoay người đóng cửa lại, rồi mới đi tới trước bàn trà. Người kia khom người xuống, bắt đầu pha trà. Tại sau khi người kia rót ra năm chén trà xong, từ Hứa Cốc Xuyên bắt đầu rồi lần lượt đặt chén trà xuống trước mặt bốn người Yến Phi. Nhạc Thiệu là người đầu tiên mở miệng, cũng là đối với nam nhân vừa pha trà kia nói.

Nhạc Thiệu đem cốc giữ ấm tùy thân của Yến Phi ra, đặt ở trên mặt bàn trà, nói: “Thêm đầy nước, không cần trà.”

Người kia cầm lấy cốc giữ ấm của Yến Phi, đem nước sôi đổ vào bên trong, hương vị nhân sâm từ bên trong cốc tỏa ra.

Hứa Cốc Xuyên mày hơi hơi nhíu lại, anh nhìn chằm chằm cốc giữ ấm kia, ánh mắt tối sầm lại. Trong trí nhớ có một người cứ bao giờ ra khỏi nhà trong thời điểm mùa đông tới, liền mang theo cốc giữ ấm tùy thân, nguyên nhân của việc này chính là bởi vì chứng khiết phích. Nam nhân kia sau khi rót trà xong cũng không có rời đi, mà là ngồi ở trên một chiếc ghế sopha đơn khác, thoạt nhìn qua có vẻ là tâm phúc của Hứa Cốc Xuyên.

Yến Phi ở trước khi Hứa Cốc Xuyên mở miệng đã nói: “Hứa Cốc Xuyên, anh ở trong điện thoại đã nói rằng mình đem Chung Phong trở thành bạn tốt, đối với Chung Phong không hề có ý tứ kia. Tốt lắm, hiện tại ngay trước mặt đám người Nhạc Thiệu bọn họ, tôi hỏi anh, anh tính toán đem tên kia xử lý thế nào?”

Yến Phi rất không khách khí chỉ chỉ Đỗ Phong. Đỗ Phong nghe được câu đầu tiên của Yến Phi, trên mặt vốn đã không có bao nhiêu huyết sắc, nay càng thêm trắng bệch. Hắn ta hoảng sợ nhìn về phía Hứa Cốc Xuyên, không tin Hứa Cốc Xuyên đối với mình không có ý tứ kia.

Hứa Cốc Xuyên nhìn cũng chẳng thèm nhìn Đỗ Phong, anh nhìn chằm chú Yến Phi, hai mắt bốc hỏa, thanh âm tựa như từ trong lỗ mũi phát ra: “Cậu lấy thân phận gì để tới hỏi tôi?”

Lời này của anh vừa nói ra, Nhạc Thiệu nổi giận: “Hứa Cốc Xuyên, anh con mẹ nó nghĩ mình là ai chứ? Bọn tôi đối với anh trai làm ra chuyện không đúng, vậy thì cũng phải do anh trai của tôi tới dạy bảo, anh con mẹ nó tính là cái quái gì? Chuyện của bốn người bọn tôi, không tới phiên người ngoài như anh đứng ở một bên chỉ chỏ.”

Hứa Cốc Xuyên cũng nổi giận, nguyên bản đang dựa vào ghế liền ngồi dậy ngay ngắn.

“Chung Phong là bạn thân của tôi. Các cậu dùng thứ hàng ghê tởm như Đỗ Phong tới để làm thế thân cho bạn của tôi, chuyện này đương nhiên tôi sẽ phải quản!”

Thân thể của Đỗ Phong lung lay, không thể tin được những gì mà mình vừa nghe.

“Tôi con mẹ nó tính là cái quái gì à? Tôi hôm nay liền cho các cậu con mẹ nó thấy rõ tôi là cái gì!” Hứa Cốc Xuyên liền tựa như bị châm thuốc nổ, lập tức bạo phát.

Tựa như một con ác lang, Hứa Cốc Xuyên hung tợn trừng mắt nhìn Nhạc Thiệu: “Các cậu dám cướp đi tro cốt của Chung Phong, tôi kính các cậu là nam tử hán. Nhưng mà hành vi sau này của các cậu, thực con mẹ nó khiến cho tôi ghê tởm!” Anh một phen tóm lấy Đỗ Phong sắc mặt đã không còn chút máu nào, giật mạnh tóc của hắn ta, để nâng mặt hắn ta lên: “Đây là Chung Phong sao! Các người con mẹ nó nhìn kỹ xem, đây mà là Chung Phong sao! Chung Phong có ghê tởm như vậy sao, có tiện như vậy sao!”

Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu nắm chặt nắm tay.

Kế tiếp, Hứa Cốc Xuyên hung ác tát Đỗ Phong một cái, Đỗ Phong bị đánh nhưng ngay cả thở mạnh cũng không dám, nước mắt không ngừng rơi xuống. Hứa Cốc Xuyên trong lòng sinh ra nỗi hận khó hiểu, lại túm lấy tóc của hắn ta kéo tới trước mặt của Nhạc Thiệu, để cho đối phương nhìn thật kỹ.

“Cậu xem đi, đây là thế thân mà các cậu tìm tới đấy. Tôi đánh hắn ta như vậy, hắn ta cũng không dám phản kháng. Đây mà là Chung Phong sao! Các người con mẹ nó luôn miệng nói yêu cậu ấy, tìm cái thứ như thế này tới để sỉ vả cậu ấy à?! Các người yêu cậu ấy, vậy sao không sớm nói ra! Cậu ấy đã chết rồi! Cậu ấy chết, ngay cả đầu cũng không được toàn vẹn! Trước khi cậu ấy chết, tại sao các cậu không bảy tỏ cho cậu ấy biết tình cảm của mình! Các cậu hiện tại nói yêu cậu ấy thì để làm cái rắm gì!”

“Anh câm miệng lại cho tôi!” Nhạc Thiệu rống lên. Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu lồng ngực không ngừng phập phồng, ba người thực tức giận, nhưng mà không biết nên tức ai. Chuyện này, đủ để cả đời này bọn họ không nâng nổi đầu dậy.

Hứa Cốc Xuyên bỏ qua Đỗ Phong, lại chỉ về phía Yến Phi: “Tôi mặc kệ các cậu vì cái gì mà tìm tới cậu ta, tôi cũng không muốn quản. Nhưng mà nếu để cho tôi biết được người này lại là thế thân của Chung Phong, tôi liền quản tới cùng!”

Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đứng bật dậy muốn động thủ, Yến Phi lại nói ra một câu: “Tôi chính là thế thân của Chung Phong đấy.”

Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu mạnh mẽ quay lại nhìn hắn, Đỗ Phong cũng nhìn về phía hắn, Hứa Cốc Xuyên trong mắt bắn ra hàn quang. Yến Phi ánh mắt đảo một vòng ở trên người của Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu, bình tĩnh nói: “Ngồi xuống. Ba đứa các em đụng tới tay của anh, vết thương khẳng định sẽ nặng thêm.”

Cơ thể của ba người căng cứng, nuốt không nổi cơn tức này. Lời nói của Hứa Cốc Xuyên tựa như đem toàn bộ sai lầm của bọn họ xé rách ở trước mặt của Yến Phi. Người có mặt, cây có vỏ, ở đây lại còn có nhiều người nhìn như vậy.

“Ngồi xuống, đừng có làm cho tay của anh đau.” Yến Phi nhẹ nhàng cầm lấy tay của hai người Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu, hai người hàm dưới cắn chặt, ngồi xuống. Hai người ngồi xuống, Tôn Kính Trì cũng ngồi xuống.

Yến Phi vươn tay muốn cầm lấy cái chén, lại bị Tiêu Tiếu ngăn lại. Tiêu Tiếu cầm tới cốc giữ ấm có ngâm nhân sâm, nếm thử một chút thấy hơi nóng, thổi thổi cái vài cho nguội bớt, rồi mới đưa tới bên miệng của Yến Phi: “Có chút nóng.”

Yến Phi liền thuận theo tay của Tiêu Tiếu, nhấp một ngụm nước nhỏ, nhuận nhuận cổ họng. Ở trong khiếp sợ của Đỗ Phong cùng với Hứa Cốc Xuyên nhíu chặt mày, hắn lại mở miệng: “Hứa Cốc Xuyên, chúng ta trước tiên giải quyết chuyện của Đỗ Phong đi, rồi mới lại nói tới chuyện của tôi. Vẫn câu nói kia, người này, anh định tính toán xử lý thế nào? Anh thấy hắn ta ghê tởm, tôi thấy hắn ta càng thêm ghê tởm. Nhưng mà anh biết đấy, Chung Phong người này là người bao che khuyết điểm. Cho dù Chung Phong có biết Nhạc Thiệu bọn họ làm cái gì, nhiều nhất cũng chỉ là đánh cho bọn họ một trận để hết giận mà thôi, sau đó nên thương thì vẫn thương bọn họ. Chỉ cần Đỗ Phong ở đế đô một ngày, người khác sẽ đem chuyện của Chung Phong ra để nói, đem chuyện của Nhạc Thiệu bọn họ ra để nói, đây mới chính là chuyện mà Chung Phong không thể nào tha thứ được. Cho nên, Hứa Cốc Xuyên, tôi hỏi anh, anh tính xử trí hắn ta như thế nào?”

Hứa Cốc Xuyên đem hình bóng Yến Phi in thật sâu vào trong hai mắt, hỏi ngược lại: “Cậu nói cậu là thế thân của Chung Phong, người khác vì cái gì lại không nói tới cậu? Chung Phong sao lại có thể dễ dàng tha thứ cho cậu?”

Yến Phi nhún nhún vai: “Tôi giống Chung Phong là ở phần tính cách, bên ngoài lại không giống Chung Phong một chút nào. Người khác muốn lấy tôi ra để bàn tán cũng chẳng nói được bao nhiêu, nhiều nhất cũng chỉ là tò mò. Trước vẫn là nên nói tới vị Đỗ ‘Phong’ này đi đã. Hay là nói…” Yến Phi cố ý tạm dừng lại, “Trong lòng của Hứa thiếu vẫn luyến tiếc?”

“Cậu không cần nói kích tôi.” Hứa Cốc Xuyên một lần nữa dựa vào ghế sopha, châm một điếu thuốc, cho thấy lập trường của bản thân, “Nếu không phải muốn lấy hắn ta ra để ghê tởm các người, tôi đã sớm giết hắn ta.”

Đỗ Phong vừa nghe thấy vậy liền hoàn toàn luống cuống. Hắn ta đi tới bên chân của Hứa Cốc Xuyên, ôm lấy chân của anh, hô lên: “Hứa thiếu, Hứa thiếu, tôi vô tội, cũng là vô tội a! Tôi sinh ra lớn lên khuôn mặt là như vậy, ngài không thể chỉ bởi vì tôi giống với Chung Phong mà giết tôi nha! Tôi cũng là bị buộc a! Tôi chỉ là một thường dân không quyền không thế, bị Thái tử gia coi trọng, tôi trừ bỏ chấp nhận ra thì có thể làm gì được? Tôi có thể làm cách nào! Hứa thiếu! Hứa thiếu —–”

Hứa Cốc Xuyên đá văng Đỗ Phong, Đỗ Phong bò lại lại một lần nữa ôm lấy chân của anh, thê thảm cầu xin. Có hai vị bảo tiêu bước tới đem hắn ta cách ra xa khỏi Hứa Cốc Xuyên. Hứa Cốc Xuyên hút một ngụm thuốc, cũng không thèm để ý tới Đỗ Phong đang nước mắt nước mũi giàn dụa, nói: “Đỗ Phong, đừng có ở trước mặt ta giả bộ. Khuôn mặt kia của cậu làm sao mà có được, cậu vì sao lại vừa vặn đụng phải Nhạc Thiệu bọn họ, cậu hẳn là phải rõ ràng hơn so với ta đi. Dẫn đi!”

“Hứa thiếu! Hứa thiếu!” Đỗ Phong giãy dụa thét lên chói tai, thấy Hứa Cốc Xuyên không thèm để ý tới mình, hắn ta lại nhìn về phía ba người Nhạc Thiệu, “Nhạc thiếu! Tôn thiếu! Tiêu thiếu! Nể tình tôi đã đi theo hầu hạ các ngài ba năm, tha cho tôi, tha cho tôi đi mà, tôi không dám, tôi cũng không dám nữa, tha cho tôi, tha cho tôi đi!”

“Từ từ.” Tiêu Tiếu vẫn không lên tiếng đột nhiên mở lời. Trong mắt của Đỗ Phong hiện lên một tia hi vọng, càng thêm la hét chói tai: “Tiêu thiếu! Tiêu thiếu! Tha cho tôi! Tha cho tôi!”

Hứa Cốc Xuyên ở trong lúc Tiêu Tiếu lên tiếng, thiếu chút nữa bẻ gẫy điếu thuốc.

Tiêu Tiếu ôm lấy thắt lưng của Yến Phi, ánh mắt lạnh như băng nhìn khuôn mặt kia của Đỗ Phong, nói: “Hắn ta là do chúng tôi chọc tới, nên xử lý cũng phải từ phía chúng tôi.”

Một câu này tựa như đẩy Đỗ Phong xuống dưới vực thẳm. Tôn Kính Trì nói tiếp: “Có đôi khi, chết cũng không phải là trừng phạt đáng sợ nhất.”

“Không… không… không mà! Hứa thiếu! Hứa thiếu! Là ngài bảo tôi tìm Yến Phi a! Là ngài muốn tôi đi tìm Yến Phi a! Hứa thiếu! Ngài không thể qua sông đoạn cầu! Hứa thiếu, Hứa thiếu! Ngài không thể qua sông đoạn cầu…” Giờ khắc này, Đỗ Phong đã sợ hãi tới cực điểm, chỉ có thể cầu bắt được một ngọn cỏ, hoàn toàn không biết bản thân đang nói cái gì.

Hứa Cốc Xuyên một chút cũng không hề buồn bực khi bản thân bị đối phương vạch trần, ngược lại lạnh lùng cười: “Ta liền qua sông đoạn cầu đấy, làm sao?”

“…” Khớp hàm của Đỗ Phong phát ra tiếng ‘lạch cạch’, hắn ta biết, lần này mình thật sự xong rồi.

“Hủy đi khuôn mặt của hắn ta, đánh gãy tay, đem hắn ta đuổi khỏi đế đô.” Yến Phi không muốn lại phải nhìn thấy Đỗ Phong thêm nữa, cũng không muốn bằng hữu cùng người thân của mình phải vì một kẻ như thế này mà hao tâm tốn sức, nói.

Yến Phi vừa nói, trong mắt của Đỗ Phong xuất hiện hi vọng. Nhạc Thiệu cùng Hứa Cốc Xuyên liếc mắt một cái, Hứa Cốc Xuyên hút vào hai ngụm thuốc, đối với người đang ngồi ở ghé sopha đơn đối diện nói: “Đưa tới tầng ngầm đi, về sau liền nói tiếp.”

Người kia đứng dậy, hai gã bảo tiêu túm lấy Đỗ Phong rồi đi theo.

“Cảm ơn Yến thiếu, cảm ơn Yến thiếu…”

Bảo vệ được một cái mạng, Đỗ Phong không quan tâm có thể bị hủy dung hay không, có thể bị đánh gãy tay hay không. Hắn ta chỉ cần có thể còn sống, có thể còn sống mà rời đi đế đô là được.

Đỗ Phong bị mang đi, Yến Phi ở một góc độ mà Hứa Cốc Xuyên nhìn không thấy, hung hăng đạp vào chân của Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu. Đỗ Phong khi bị mang đi lộ ra vẻ nịnh nọt khiến cho hắn phát buồn nôn. Nghĩ tới người này là do ba tên tiểu tử kia trêu chọc ra, hắn lại nén không nổi lửa giận. Chỉ là hiện tại không phải là đang ở nhà, hắn chỉ có thể đem cơn giận này áp xuống, chờ tới lúc về nhà rồi thì tính sổ sau.

Hứa Cốc Xuyên nói: “Đỗ Phong đã giải quyết, hiện tại tới lượt cậu đi?”

“Hứa Cốc Xuyên, anh đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước. Chuyện của Phi không tới phiên anh tham gia.” Nhạc Thiệu nắm chặt tay của Yến Phi, giận dữ trừng Hứa Cốc Xuyên.

Yến Phi thở hắt ra, nhìn Hứa Cốc Xuyên: “Tôi không có hứng thú đem chuyện của mình nói cho người ngoài không quen biết.” Tự nhiên là đã có ý định của riêng mình.

Hứa Cốc Xuyên phất tay, bảo tiêu ở phía sau anh liền rời đi. Yến Phi ngón tay cọ cọ vào Nhạc Thiệu, nói: “Mấy đứa đi ra ngoài chờ anh năm phút, rồi chúng ta trở về nhà.”

“Phi!” Ba người tuyệt đối là không đồng ý.

Yến Phi đối với ba người cười cười: “Không phải giống như mấy đứa đang nghĩ. Đi ra ngoài chờ anh đi. Có lẽ chưa tới năm phút là đã xong chuyện.”

“Anh muốn cùng anh ta nói cái gì?” Tôn Kính Trì hỏi.

Yến Phi nghiêm túc nói: “Nói rằng mấy đứa các em là người quan trọng nhất của anh, cho dù anh có chết cũng không rời khỏi mấy đứa các em.”

Những lời này của Yến Phi hoàn toàn chẳng khác nào viên đạn bọc đường. Đây vẫn là lần đầu tiên Yến Phi ở trước mặt của người khác nói như vậy. Hứa Cốc Xuyên không rên một tiếng nhìn chằm chằm bốn người, đặc biệt là Yến Phi.

“Đi đi, ra xe chờ anh, anh rất nhanh liền giải quyết xong.”

“Những cái khác không nên nhiều lời.” Thời điểm Nhạc Thiệu nói câu này còn trừng mắt liếc Hứa Cốc Xuyên một cái.

“Anh sẽ không nói.”

Từ trong tay của Nhạc Thiệu rút tay ra, Yến Phi nhìn bọn họ rời đi.

Cửa phòng đóng lại, Yến Phi đứng dậy đi tới bên cửa sổ, Hứa Cốc Xuyên vẫn ngồi ở trên sopha, nhìn chằm chằm Yến Phi.

Yến Phi đưa lưng về phía Hứa Cốc Xuyên, nhưng mà không có lên tiếng. Thẳng tới khi thấy Nhạc Thiệu bọn họ rời khỏi tòa nhà, đi lên xe, hắn trong mắt lóe lên một tia đùa dai, mở miệng: “Cậu cảm thấy tình cảm của ba người Thiệu Thiệu, A Trì, Tiểu Tiểu đối với ‘Chung Phong’ sẽ đột nhiên biến mất, ngược lại đi thích một sinh viên nghèo sao?”

Thuốc lá trong tay của Hứa Cốc Xuyên bị anh đánh rơi xuống trên thảm.

“Tính cách của một người, sẽ đột nhiên ở trong một thời gian ngắn mà biến hóa nhiều tới như vậy sao? Một sinh viên nghèo, sau khi tự sát, không chỉ có tính cách thay đổi lớn, mà còn có thể ca hát ở trong quán bar để kiếm tiền, thậm chí còn biết tới ‘quán bar Ô Nha’. Cậu chẳng lẽ không cảm thấy được kỳ quái sao?”

Hứa Cốc Xuyên đứng bật dậy.

“Cậu là ai!”

Yến Phi xoay người, nhe răng cười: “Hứa Cốc Xuyên, tôi là một người cực kỳ bao che khuyết điểm lại còn hay thù dai. Cậu để cho Đỗ Phong tới tìm chúng tôi gây phiền toái, cậu nói xem tôi nên đáp lễ cậu như thế nào đây?” Hắn một tay sờ cằm, không nhìn vẻ mặt khiếp sợ của người trước mặt, “Chung Phong ở trong trường đua ngựa của cậu có đầu tư vào hơn 300 vạn đi. Trong năm năm này, tiền hoa hồng hẳn là không ít nhỉ. Thời điểm Chung Phong chết, vì để thay cậu giữ bí mật, cũng không có đem món tiền đầu tư này nói cho người khác biết. Giờ tới anh em ruột thịt còn phải tính toán rõ ràng, bằng hữu thì càng đừng nói tới, làm gì có chuyện đem tiền của tôi tặng không cho bạn.” Tiền đầu tư là do hắn thật vất vả vẽ tranh mà kiếm được, không thể không thu tiền lời a.

“Cậu!” Hứa Cốc Xuyên vọt một bước lao tới trước mặt của Yến Phi, chế trụ bả vai của hắn, “Cậu rốt cuộc là ai!”

“Cậu đoán xem.” Yến Phi nhấc chân lên đá Hứa Cốc Xuyên, Hứa Cốc Xuyên theo bản năng né tránh. Yến Phi nhân cơ hội này chạy tới bên cửa, mở cửa ra, hướng Hứa Cốc Xuyên nở một nụ cười ác liệt, bỏ lại hai chữ “Tạm biệt” rồi chạy mất.

“Yến Phi!” Hứa Cốc Xuyên đuổi theo ở phía sau, hoàn toàn không còn bình tĩnh của ngày thường.

Yến Phi nhanh như chớp chạy ra ngoài, trèo lên xe. Hứa Cốc Xuyên đuổi tới, Yến Phi liền xấu xa hướng anh phất tay: “Hứa thiếu, ân oán giữa Hứa thiếu cùng Nhạc Thiệu bọn họ đã thanh toán xong trong ngày hôm nay, sau này mọi người vẫn là bạn bè.”

Ai muốn cùng anh ta làm bạn bè!

Ba người không muốn phản bác lời của Yến Phi nhưng trong lòng vẫn đồng thời oán hận nghĩ.

Nhạc Thiệu một khắc cũng không muốn nhìn thấy Hứa Cốc Xuyên, Yến Phi còn chưa có nói xong, Nhạc Thiệu liền đạp chân ga. Hứa Cốc Xuyên nhìn xe của bọn họ rời đi, ở tại chỗ dùng sức giẫm một cái.

“Yến Phi, cậu, giỏi lắm! Cậu không đem mọi chuyện nói rõ ràng với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!” Hứa Cốc Xuyên lần đầu tiên sinh ra loại dục vọng muốn đem người nào đó lập tức đánh chết.

“Hứa thiếu, cậu ta cùng ngài nói gì vậy?” Vị tâm phúc kia thấy Hứa Cốc Xuyên tức tới xanh mặt, không khỏi tò mò.

“Cậu ta nói cậu ta chán sống, muốn ta làm thịt cậu ta!” Gầm lên giận dữ, Hứa Cốc Xuyên vọt tới trước xe của mình, đi lên xe. Anh phải lập tức đem mười tám đời tổ tông của Yến Phi cùng với mọi chuyện xảy ra sau khi hắn tự sát điều tra rõ ràng!

Xe của Hứa Cốc Xuyên nhanh như chớp chạy đi không để lại tàn ảnh, có người đi lên hỏi: “Đỗ Phong kia thì tính sao?”

Vị tâm phúc kia không rõ ra sao, bĩu môi: “Đưa tới tay của Nhạc thiếu bọn họ, bất quá đừng để cho bạn trai nhỏ của ba người bọn họ biết được.” Gã rất muốn biết, người tên Yến Phi này rốt cuộc có mị lực gì, không chỉ mê hoặc được ba vị Thái tử gia kia, mà ngay cả Thái tử gia nhà mình cũng bị lôi kéo chú ý.

Trên xe của Nhạc Thiệu, Yến Phi cười ha ha, chỉ cần hắn không nhả ra, Hứa Cốc Xuyên đừng hòng có giấc ngủ ngon. Hắn đã nói rồi, hắn là người vô cùng bao che khuyết điểm cùng với thù dai, cho dù là bạn thân thì cũng không được phép chọc hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui