Hôm sau, Engfa đã chở Charlotte về quê từ sớm bằng xe máy của mình, còn mấy người kia thì đặt vé máy bay đi cho lẹ, ai rảnh đâu chạy xe. Chuyến hành trình kéo dài cả ngày khiến đôi trẻ về đến nơi liền thấm mệt, lúc này trời cũng sụp tối rồi.
- Ba ơi! Mẹ ơi! Char về rồi đây!
Nhìn thấy ngôi nhà thân thuộc ngay trước mắt, Charlotte lập tức phóng xuống xe, phấn khích gọi vào trong.
Chỉ một lát sau, ở bên trong vang lên tiếng nói, rồi ông bà Austin hối hả chạy ra đón con.
- Ba mẹ~
Khoảnh khắc cánh cổng vừa mở, Charlotte không chần chừ mà sà vào lòng ba mẹ ngay lập tức, nàng cảm thấy ấm áp, yên bình vô cùng.
- Con gái của mẹ, ở trên đó học có tốt không con? Ăn uống ngon không? Ngủ được không? Có bệnh gì không con, ở xa con mẹ lo quá đi.
Mẹ Austin rưng rưng nước mắt, xúc động nhìn nàng, sờ sờ gương mặt xinh xắn của đứa con gái rồi nắn tay nắn chân hỏi han đủ điều. Mới xa có vài tháng mà ngỡ như mấy năm vậy đó.
- Dạ con ổn mà, mọi người thương con lắm.
Charlotte cười toe toét, cầm tay mẹ mình xoa xoa để bà bớt nóng lòng.
- Bà khéo lo, con nó lớn tồng ngồng ra rồi đấy.
Trái ngược với dáng vẻ sốt sắng của mẹ, ba nàng chỉ cười trừ rồi xoa đầu con gái nhỏ một cái, ngoài miệng nói vậy chứ cưng lắm đó.
- Thôi hai đứa vào nhà, mẹ có nấu cháo ngon lắm.
Mẹ vui vẻ ôm Charlotte rồi vẫy tay gọi Engfa đi vào.
- Để chú dắt xe cho.
- Dạ cảm ơn chú.
Engfa mỉm cười, sau đó xách cái chuồng của Phalo đi theo sau hai mẹ con Charlotte.
Lần thứ hai đến đây nhưng lại là đầu tiên được về nhà của em người yêu, ấn tượng của Engfa chính là vùng này yên bình thực sự. Nhà của Charlotte nằm trong một vùng khá vắng vẻ, cách xa khu đô thị náo nhiệt. Cho nên ở đây không có tiếng xe cộ tấp nập, cũng không tiếng nhạc xập xình của các hàng quán mà thay vào đó là không khí tĩnh cùng tiếng côn trùng ríu rít vọng từ xa tạo ra một cảm giác rất thư giãn.
Nhưng chỉ sau chốc lát, cảm giác thư thái của Engfa đã tiêu biến.
Ở gian nhà sau tụ họp 4 gương mặt trẻ quen thuộc, chính giữa là nồi cháo cá thơm phức cùng mấy món khác cũng ngon không kém. Cứ tưởng họ sẽ thuê khách sạn chứ, ai dè đâu ở đây luôn à.
- Mọi người đều ở đây hết nè.
Charlotte ngạc nhiên, nhướng mày nhìn những gương mặt tươi như hoa kia.
- Lúc nãy bọn trẻ qua đưa đồ giùm Charlotte, mẹ đã mời ở lại đó chứ mướn khách sạn tốn kém lắm.
Mẹ cười hiền, kéo Charlotte và Engfa cùng ngồi xuống.
- Ăn tự nhiên đi mấy đứa.
- Dạ mọi người ăn ngon miệng.
Cả nhà quây quần bên nhau rộn rã cả một vùng quê, ai nấy cũng tươi rói vì lâu rồi mới có dịp đi về nơi thanh bình như vậy. Ông bà Austin mừng lắm, có hai người già ở với nhau thôi cũng buồn, có bọn trẻ về đây càng thêm vui nhà vui cửa.
- Ba, con muốn ăn cá nữa.
Lâu rồi không về nhà nên Charlotte thèm cảm giác được nhõng nhẽo, ăn hết trong chén liền chìa ra xin thêm.
- Của cô đây cô nương, lớn rồi mà như con nít.
Thế mà ba cũng chiều lòng xé con cá nướng thành từng miếng vừa ăn cho con gái cưng.
- Ăn uống nhiễu nhão tùm lum.
Giờ thì đến lượt Engfa chăm em bé, thấy nàng ăn cháo bị chảy xuống cằm liền rút miếng khăn giấy ra lau sạch.
Heidi thấy vậy liền trề môi, tưởng có mình hai người biết yêu nhau hả? Nghĩ vậy cô lập tức quay qua chị người yêu, nuông chiều nói:
- Để em lau miệng cho cưng nào.
- Ăn đi, bớt xàm giùm.
Đáp lại là cái sự chê cực mạnh của Chompu, chị đây lớn rồi chứ không phải bé con như Charlotte nha.
- Còn phải luyện tập nhiều lắm.
Engfa cười hả dạ, còn làm biểu cảm hống hách lên mặt với người kia.
- Cục cưng, má em dính dơ rồi, chị lau cho nha.
Một giây sau liền thấy Chompu cần khăn lau má cho người yêu, còn vỗ vỗ yêu thương, ngoài quý tiểu thư đây ra thì đừng có ai trêu Heidi à.
- Charlotte ăn tôm nhé, chị lột cho em.
- P'Fa trẻ trâu.
Charlotte bĩu môi khinh bỉ chị người yêu của mình, xong rồi tự gắp thịt ăn ngon lành. Đang đói muốn chết, rảnh đâu hùa theo mấy người.
- Ghét mấy đứa yêu nhau ghê.
Tina bức xúc lên tiếng, Marima cũng gật đầu đồng tình.
Ngồi nhìn bọn trẻ "đấu đá" lẫn nhau, ông bà Austin chỉ biết cười cho qua, đúng là tuổi trẻ mà.
.
Lấy mền gối cho bọn trẻ xong, hai ông bà cũng đi vào ngủ trước, để lại mấy đứa nhỏ muốn chơi gì chơi. Do chưa ai muốn ngủ nên rủ nhau chơi bài ở gian nhà trước.
Chơi mãi đến gần 12 giờ khuya.
- Oáp~ bé buồn ngủ.
Charlotte dụi dụi mắt, kéo nhẹ tay áo Engfa, hai mí nàng sụp xuống rồi.
- Tụi tui đi ngủ trước nha.
Nghe thế Engfa cũng nghỉ, cô xoa đầu em bé rồi bước xuống giường cùng nàng vào bên trong.
- Dẫn bé đi vệ sinh đi.
Nàng bấu vào cánh tay cô, cái mỏ chu chu lên nũng nịu. Ở dưới kia tối thui à, thấy ghê lắm.
- Ừm chị dắt em đi, mà lúc trước ai dắt em đi vệ sinh hả bé?
Engfa phì cười trước bộ dạng yếu đuối mỏng manh của nàng, cô chiều chuộng nắm tay cục bông đưa nàng ra nhà sau.
- Ba mẹ em.
Thì Charlotte là công chúa của ba mẹ mà, dù có buồn ngủ cỡ nào thì hai ông bà cũng phải tỉnh dậy để dẫn con gái đi vệ sinh vào ban đêm thôi. Được cưng từ bé nên người ta nhõng nhẽo xíu thôi.
Giải quyết xong vấn đề, Charlotte cuối cùng chịu ngoan ngoãn leo lên giường, nằm trong lòng Engfa. Cô kéo mềm đắp cho cả hai rồi cúi xuống hôn lên trán nàng, tay xoa xoa lưng cho em người yêu dễ ngủ.
- P'Fa.
- Sao em?
Chất giọng nhão nhẹt mà đáng yêu kia làm Engfa tan chảy như nước, liền đáp lời nàng một cách cưng chiều.
- Cho em sờ bụng.
Bàn tay Charlotte mân mê ở ngoài áo thun của cô, loại áo này bó sát người nên khó vén lên quá đi à.
Engfa bất lực lắc đầu, nhưng rồi cũng chiều lòng nằm ngửa ra, tự vén áo của mình lên. Trong màn đêm mờ ảo, Charlotte nhìn thấy cơ bụng sáu múi của người yêu như với được vàng, liền sờ soạng nắn bóp. Sao mà vừa săn chắc vừa đàn hồi, đã quá trời quá đất.
- Nhột chị, em bé~
Cô hơi rụt người vì cái cục bông kia chuyển hướng sang chọt rốn mình, lại xoa xoa qua eo nữa chứ.
- Chị đẹp như vậy, nhất là cái bụng này... bụp bụp
Nàng đang nói thì ngừng lại vỗ vỗ vào bụng cô mấy cái, cắn môi ra vẻ hờn ghen tiếp tục nói:
- Thảo nào gái theo chị nườm nượp.
- Vậy à? Mà sao chị chỉ thấy mỗi mình em Charlotte Austin thôi à?
Engfa cười, véo nhẹ cái mỏ vẩu lên của em gái kế bên rồi hôn chóc chóc má nàng dỗ dành.
- Hưm~ bốp bốp... đau không?
Đánh người ta đã hỏi đau không, cái em gái này ngộ.
- Không đau, bụng chị chắc lắm, biết chi hong?
Nắm tay Charlotte giữ lại, Engfa gian tà cạ trán hai người lại với nhau, còn cười nhếch mép.
- Sao?
- Để em nhún đó. - Đắc ý.
- Biến thái.
Hết nói nổi với cái người này, Charlotte véo hông cô một phát rồi quay mặt vào trong tường kéo gối lên ôm ngủ.
- Biến thái với mỗi em.
Engfa mỉm cười ôn nhu, nằm nhích lại choàng tay ôm cục bông trắng thơm vào lòng rồi cũng thiếp đi.
.
- Dạ cô cứ giao cho bọn con.
Sáng sớm, Engfa cùng Tina đã xung phong đi chợ với phong thái cực kỳ tự tin và trách nhiệm luôn.
- Rồi nhờ tụi con nha.
Mà mẹ Austin cũng chả nghi hoặc gì rất tin cậy giao cái giỏ cho đôi bạn.
- Có ổn không vậy?
Chompu đứng kế Heidi khều khều vai người yêu, tự nhiên thấy bất an.
- Thôi kệ đi, Charlotte nó còn ngủ thì ai cản hai người đó được.
Heidi nhún vai bày tỏ sự vô lực, trống rỗng của mình, sau đó dắt tình yêu đi ra ngoài sau vườn hái rau.
.
Cặp bạn thân suông sẻ rời khỏi chợ sau khi mua đủ những thứ có ghi trong danh sách, định bụng sẽ trở về luôn. Nhưng sự xuất hiện của một cô gái đã làm gián đoạn bọn họ.
- A thì ra là vậy, thú vị thật đó.
- Đúng vậy, chị sẽ kể em nghe nhiều hơn.
Hừ! Tina là đồ mê gái bỏ bạn. Vừa gặp cô em xinh đẹp đã lại bắt chuyện, cười nói thân thiết để Engfa cù bơ cù bất một góc.
- Ê cậu với ẻm ở lại nói chuyện, tôi về á.
Ở đây chi cho ngứa mắt, Engfa về với bé Char sướng hơn.
- Ờ về đi.
Vô tình vậy luôn, haha, bạn là gì?
Đã thế thì cô cũng bỏ đi luôn, mặc kệ bạn mình muốn làm gì làm.
.
- Đá nó đi, hay hay.
- Giỏi lắm, mạnh nữa lên.
- Bay lên bay lên, quất nó.
- Hay lắm.
Gì vậy ta? Engfa đang đi ngang qua khu đất trống thì thấy xa xa có một đám đông tụ tập, còn đá đấm cái gì đó, ồ thú vị à nha.
- Vô, quất nó rụng lông luôn.
À thì ra là bọn họ đang chơi đá gà, ở trên Bangkok dễ gì có vụ này, Engfa thích thú liền chạy đến hóng hớt.
- Cô em, cược không, 50 baht thôi.
Một thanh niên mặc áo thun ba lỗ, quần ngắn thấy Engfa đi tới liền dụ dỗ.
- À thôi, tôi coi thôi à.
Cô lắc đầu từ chối, mấy vụ cá cược nói thiệt là không có ham, dính vô rắc rối lắm, coi vui thì được.
Thấy thế cũng không ai nói gì thêm, công nhận người miền quê dễ tính thật.
TUÝPPP!!!
- Má, công an tới, chạy!
Ủa gì? Công an gì?
Engfa cũng hú hồn hú vía nhìn bọn họ túa nhau chạy tán loạn, nhìn ra đằng sau thì thấy mấy anh công an đang cầm gậy đuổi theo.
Mà cô không cược có cần chạy không? Làm sao đây?
Thôi không biết, chạy trước tính sau, cái giỏ đi chợ vì thế mà bị ném đi không thương tiếc.
.
Ting ting ting~
- Alo... dạ em là Charlotte đây ạ... HẢ???
- Cái gì vậy con?
Mẹ Austin đang ăn đậu phộng cũng không yên, quay sang liền thấy nhỏ con gái làm rớt điện thoại, mặt thì hốt hoảng.
- Ch... chết... chết rồi... chết rồi ba mẹ ơi... chết chết.
Charlotte nghe hung tin mà tay chân luống cuống, miệng lưỡi cũng lắp bắp chẳng nói nên câu, chỉ quay tới quay lui vò đầu bứt tai.
- Ai chết? Ngồi xuống coi.
Nhìn nhỏ con mà chóng mặt luôn á, mẹ nắm Charlotte kéo giật xuống, vỗ lưng cho nàng bình tĩnh.
- Engfa!
- CÁI GÌ?
Lúc này những người còn lại đều hét toáng lên.
- À không không... chị Engfa bị công an bắt rồi, nói người nhà lên xác nhận gì đó mới cho về.
- HẢ!!!
- Trời ơi đi nhanh lên, bây hả hả cái gì.
Nói rồi ba mẹ đứng dậy, xỏ đại đôi dép vào, chạy xộc ra cửa rồi mấy người trẻ cũng nối bước theo sau.
Mới chơi có một ngày mà loạn xì ngầu rồi.
.
Đăng giờ này coi có ai thức đón năm mới không? 😁💚