Bí Thư Trùng Sinh

- Bí thư Vương.

Sau khi chào hỏi Vương Tử Quân, Trương Hợp Tuân cười cười cười ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân. Hắn còn chưa kịp nói chuyện với Vương Tử Quân thì Tống Ích Dân cũng đã đi đến.

Nếu so sánh với Trương Hợp Tuân thì Tống Ích Dân có quan hệ thân cận với Vương Tử Quân hơn rất nhiều. Sau khi chào hỏi Vương Tử Quân và Trương Hợp Tuân, Tống Ích Dân cười nói:

- Bí thư Vương, ngài triệu tập thủ hạ, không biết có công tác gì cần sắp xếp?

Vương Tử Quân nhìn cánh cửa phòng đã được đóng lại, hắn trầm giọng nói:

- Lần này tôi tìm hai anh đến cũng không phải nói chuyện nhỏ, mà là có nhiệm vụ cực kỳ quan trọng cần giao cho hai anh.

Vương Tử Quân vừa nói vừa đặt phong thư tố cáo lên mặt bàn.

Trương Hợp Tuân và Tống Ích Dân nhìn những tấm ảnh trong thư tố cáo mà vẻ mặt đều biến đổi, dựa vào trực giá của hai người, bọn họ chỉ cần nhìn qua tấm ảnh là biết có chuyện gì xảy ra. Trong thể chế có rất nhiều người căn bản không thể nào chịu được tình huống bị kiểm tra, nếu không kiểm tra thì bừng bừng tỏa sáng như hoa tươi; nếu điều tra thì tất cả chỉ còn lại bã đậu, thật sự xấu hổ vì câu nói vì nhân dân phục vụ hay là công bộc của nhân dân, thực chất đã trở thành một vị tham quan ô lại.

Vương Tử Quân chỉ vào người trong tấm ảnh rồi khẽ nói:

- Chuyện này liên quan đến một vị cán bộ cấp chính cục, ủy ban kỷ luật là người đi đầu, các anh phối hợp với viện kiểm sát thành phố, yêu cầu điều tra rõ ràng sự việc này trong thời gian sớm nhất. Tuyệt đối không buông tha cho các phần tử có liên quan, đặc biệt là sự kiện con đập Tiểu Nha Sơn trong đơn tố cáo, các anh phải điều tra đến cùng, phải tìm ra manh mối cho tôi.

Vương Tử Quân nói bằng những lời chém đinh chặt sắt, Tống Ích Dân và Trương Hợp Tuân đều khẽ gật đầu. Trương Hợp Tuân nhìn người trong tấm ảnh, hắn thầm suy xét, bức thư tố cáo này đến quá kịp thời, rất nhiều người biết trưởng phòng xây dựng có quan hệ rất tốt với Lục Ngọc Hùng, thậm chí còn là anh em chí thân.

- Bí thư Vương cứ yên tâm, ủy ban kỷ luật chúng tôi nhất định sẽ chuyên chú phá án, sẽ xử lý sự việc này cực kỳ nghiêm túc, tuyệt đối không buông tha cho bất kỳ phần tử nào.

Trương Hợp Tuân nhìn Vương Tử Quân, sau đó trầm giọng đảm bảo.

Tống Ích Dân cũng nhanh chóng tỏ thái độ, hắn và Vương Tử Quân có quan hệ rất thân cận, lúc này cũng hiểu nguyên nhân vì sao Vương Tử Quân lại giao nhiệm vụ cho hai người mình. Sau khi thảo luận vài câu về vụ án, Trương Hợp Tuân nói với Vương Tử Quân;

- Bí thư Vương, ý kiến của ủy ban kỷ luật chúng tôi là nhanh chóng thực hành song quy với trưởng phòng xây dựng.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng không nói nhiều lời. Trương Hợp Tuân và Tống Ích Dân cũng không nói thêm điều gì, hai người rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, bắt đầu chia nhau ra hành động.

Tuy trưởng phòng xây dựng thành phố La Nam được đưa đi không một tiếng động, thế nhưng sự việc này căn bản không thể nào gạt được ánh mắt người hữu tâm. Chỉ nửa ngày sau thì những tin tức liên quan đến trưởng phòng xây dựng đã tung bay khắp trời giống như ai đó đút cây vào tổ ong vò vẽ, đủ mọi loại tin tức vỉa hè thi nhau xuất hiện.

Trưởng phòng xay dựng thành phố vốn là một vị trí cực kỳ mẫn cảm, khi hắn bị người của ủy ban kỷ luật thị ủy đưa đi, có rất nhiều người rơi vào trạng thái bất an, đặc biệt là những người có liên quan đến phòng xây dựng. Lúc này đám người càng tỏ ra hoảng sợ, giống như đại họa sắp rơi xuống đầu.

Tuy rất nhiều người vẫn tràn đầy hy vọng, chờ mong trưởng phòng xây dựng là người cứng miệng cứng tay, thế nhưng dưới sức công phá hùng mạnh của nhân viên phá án, một người bình thường sống an nhàn sung sướng có thể chịu được bao lâu? Hơn nữa nếu nói trưởng phòng xây dựng thành phố La Nam không có vấn đề, có mấy người ở thành phố La Nam sẽ tin?

- Anh nói là sự thật sao?

Lục Ngọc Hùng cố gắng áp chế cảm giác run rẩy, hắn dùng giọng hoảng loạn hỏi.

- Đúng vậy, bí thư Lục, tôi nghe Tiểu Mao của tổ điều tra nói, cậu ấy đi theo chủ nhiệm Ngô đến nhà tra xét, theo lời cậu ta thì chỉ riêng tiền mặt đã tìm ra được hơn năm triệu.

Người đàn ông cung kính khẽ mở miệng nói với Lục Ngọc Hùng.

Hai hàng chân mày của Lục Ngọc Hùng càng thêm nhíu lại thật chặt, càng thêm khó coi, hắn nghiến răng nghiến lợi mắng một câu:

- Ngu ngốc.

Lục Ngọc Hùng mắng xong thì gương mặt trở nên trắng bệch, chỉ một lát sau thì gương mặt lại là nửa trắng nửa đen. Nhưng ngay sau đó hắn phát hiện ra mình đã thất thố, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi dùng giọng thoải mái nói:

- Anh có gặp anh Ngô không?

- Bí thư Lục, lần này bí thư Trương chủ yếu sử dụng người của mình, những người của chúng ta căn bản không thể nào động vào tin tức cốt lõi liên quan đến sự việc được.

Người đàn ông trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng khó xử nói.

Lục Ngọc Hùng trầm mặc thật lâu, sau đó gật đầu nói:

- Tuy không thể chạm vào hạch tâm thế nhưng dù sao vẫn tìm được một vài tin tức. Trước tiên tôi nói thẳng, anh em gặp nạn thì tôi sẽ không đứng yên nhìn. Anh cứ yên tâm, sự việc qua đi, tôi sẽ đảm bảo anh không bị hại.

Lục Ngọc Hùng nói ra những lời này chủ yếu là vì trấn an nhân tâm, nhưng lời nói rơi vào trong tai người đàn ông này, hắn lại sinh ra ý nghĩ miên man bất định.

Đời người đi rất lâu nhưng chủ yếu được quyết định ở vài bước ngoặt quan trọng, đặc biệt là đối với người trong quan trường, anh cần phải có bối cảnh mới xong được. Giống như khi trời mưa thì anh có ô, như vậy mới che chắn không bị ướt, mà Lục Ngọc Hùng chính là chỗ dựa cho hắn.

Những năm qua người đàn ông này luôn sẵn sàng góp sức cho Lục Ngọc Hùng, vì bôi trơn quan hệ mà hắn đã đầu tư rất nhiều lên người bí thư Lục, nhưng xưa nay bí thư Lục căn bản chưa từng nói ra những lời mua chuộc lòng người, cho dù an ủi cũng nói rất ẩn giấu. Lời nói của Lục Ngọc Hùng làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như mua cổ phiếu, chỉ làm cho anh cảm thấy tương lai tươi sáng, thế nhưng thực chất thắng được bao nhiêu thì còn phải xem xét lại.

Không ngờ lúc này trưởng phòng xây dựng bị xử song quy thì thái độ của Lục Ngọc Hùng lại trở nên khác thường như vậy. Chỉ là lời hứa hẹn của bí thư Lục làm cho người đàn ông này cảm thấy không được tự nhiên, hắn chợt sinh ra một cảm giác giống như là bầu trời tươi sáng của lãnh đạo sắp sụp đổ.

Người đàn ông có ý nghĩ như vậy mà không khỏi hít vào một hơi thật sâu, một người đàn ông thường có ba nỗi sợ hãi: Một là sợ chọn sai đường; hai là sợ chọn sai giường; ba là sợ chọn sai đội ngũ. Nếu như Lục Ngọc Hùng ngã xuống, như vậy chờ đợi mình sẽ là kết cục gì? Dù chính mình còn trẻ, nhưng trẻ tuổi thì thế nào? Trong nhiều trường hợp thì trẻ tuổi tương đương với kết cục là thứ gì cũng sai. Nhưng hắn không dám nói ra dự cảm bất thường của mình, hắn nói ra vài câu trung thành với Lục Ngọc Hùng theo thói quen, sau đó rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui