Bí Thư Trùng Sinh

Vương Tử Quân không biết Hào Nhất Phong có thể hất đổ trà nước hay không, nhưng có một điều có thể kết luận, chỉ cần sự việc phơi bày, tình huống độc tài của Hào Nhất Phong ở tỉnh Sơn Nam sẽ bị đánh phá, thời gian của chính Vương Tử Quân ở tỉnh Sơn Nam sẽ khá giả hơn.

Vương Tử Quân rất chờ mong khoảng thời gian thoải mái của mình ở tỉnh Sơn Nam.

- Tút tút tút.

Chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân tiếp nhận điện thoại, chợt nghe thấy bên trong vang lên âm thanh của Lý Quý Niên:

- Bí thư Vương, anh có bận rộn gì không? Tôi muốn báo cáo công tác với anh.

- Chủ tịch Lý, anh quá khách khí rồi, nếu có chuyện cần thương lượng thì được, nếu nói đến báo cáo công tác thì tôi căn bản là không có thời gian.

Vương Tử Quân dùng giọng tươi cười nói với đầu dây bên kia.

Lý Quý Niên nói hai câu khiêm tốn, sau đó đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân. Lý Quý Niên rất hài lòng với sắp xếp cho mình vào thời điểm hiện tại, sở tài nguyên môi trường là một đơn vị rất tốt, hơn nữa hắn chỉ cần yên ổn ngồi trên vị trí đó vài năm, sau đó sẽ có hy vọng tiến lên cấp phó bộ.

Hơn nữa làm lãnh đạo đứng đầu đơn vị sẽ hài lòng hơn làm lãnh đạo đứng hàng thứ hai rất nhiều, thế cho nên lúc này Lý Quý Niên căn bản rất chờ mong tình huống mình rời khỏi chức vụ hiện tại. Nhưng có một việc hắn cần phải hiểu, chính là hắn sở dĩ có thể tiến lên làm giám đốc sở tài nguyên môi trường, tất cả không rời khỏi sự trợ giúp của Vương Tử Quân.

Không, phải là Vương Tử Quân lấy lợi ích của bản thân ra để trao đổi. Nếu không phải Vương Tử Quân phản đối dữ dội với Lục Ngọc Hùng, nếu không phải vào đúng thời điểm quan trọng thì chủ tịch Thạch Kiên Quân và phó chủ tịch thường vụ Trương Đông Viễn đứng lên nói giúp, chỉ sợ con đường phía trước của hắn chỉ là bí thư đảng ủy phòng dân chính mà thôi.

Lý Quý Niên là chủ tịch thành phố La Nam vài năm, thế nhưng hắn căn bản không có quan hệ sâu xa gì với Thạch Kiên Quân và Trương Đông Viễn. Người ta sở dĩ đề bạt hắn lên làm giám đốc sở tài nguyên môi trường, căn bản không phải vì thấy hắn phát sáng rực rỡ, chẳng qua là vì Vương Tử Quân tiến cử.

Nói trắng ra là người ta nể mặt Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân vì Lý Quý Niên mà phản đối Lục Ngọc Hùng tiến lên làm chủ tịch thành phố La Nam, bị Hào Nhất Phong phê bình ở hội nghị thường ủy tỉnh ủy. Dù bí thư Hào Nhất Phong không chỉ mặt gọi tên, thế nhưng những lời nói của bí thư Hào cực kỳ nghiêm khắc, Lý Quý Niên hiểu rõ điều này.

- Bí thư Vương, cám ơn anh.

Lý Quý Niên ngồi trong phòng của Vương Tử Quân một lát, lúc đi ra dùng sức lắc tay Vương Tử Quân nói.

Vương Tử Quân hiểu tâm tình của Lý Quý Niên, hắn điềm nhiên cười nói:

- Chủ tịch Lý, hai tay nói lời cảm tạ có phải hơi xa lạ không? Hơn nữa tổ chức đề bạt anh làm lãnh đạo sở tài nguyên môi trường cũng là xem trọng năng lực công tác của anh, không liên quan đến những thứ gì khác.

Nếu là cán bộ trẻ tuổi bình thường thì sẽ tin lời của Vương Tử Quân, nhưng Lý Quý Niên không phải là kẻ non nớt trong quan trường, hắn là chủ tịch thành phố La Nam sau nhiều năm lăn lộn cơ sở, có gì mà hắn không rõ? Sở tài nguyên môi trường cũng không phải chỉ một lần thay đổi lãnh đạo, hắn làm cán bộ cấp giám đốc sở cũng không phải một hai năm, vì sao trước kia không có phát hiện này?

Cùng Vương Tử Quân hàn huyện hai ba câu, Lý Quý Niên lại nói đến chuyện hội nghị thường ủy tỉnh ủy. Khi nói đến bí thư Hào Nhất Phong, Lý Quý Niên trầm giọng nói:

- Bí thư Vương, đầu óc của anh cực kỳ nhanh nhạy, có nhiều chuyện nhìn xa trông rộng hơn tôi rất nhiều, tôi thật sự không thể không phục. Có chuyện này nói ra sợ anh mất hứng, nhưng tôi không thể không nói.

- Anh cứng rắn với bí thư Hào, tôi biết rõ điều này. Nhưng dù sao anh ấy cũng là bí thư tỉnh ủy, quan lớn hơn một cấp đã đủ đè chết người, có một số chuyện anh nên nhịn một chút, lùi một bước, dù sao thì anh ta cũng đang ngồi trên vị trí cao vời, anh cần liên hệ với anh ấy nhiều hơn một chút.

Lý Quý Niên nói, sau đó lại đi đường vòng:

- Trong quan trường căn bản không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Vì thế tôi thấy ngài nên cố gắng, cần phải biến báo, linh hoạt hơn.

Vương Tử Quân hiểu ý tốt của Lý Quý Niên, cũng có chút cảm động vì lời khuyên của Lý Quý Niên. Với cách làm người của Lý Quý Niên, có thể nói ra những lời như vậy, rõ ràng đã rất kính trọng Vương Tử Quân.

Nhưng Vương Tử Quân hiểu rõ lúc này Hào Nhất Phong căn bản đã không còn dư âm hòa hoãn, hắn cũng không muốn nói như vậy với lý quý niên, thế nên chỉ cười cười với lời khuyên bảo của Lý Quý Niên:

- Tôi nhất định sẽ chú ý.

- Tử Quân, anh cũng đừng quá chú tâm đến chuyện của Lục Ngọc Hùng. Dù anh ta ở thành phố La Nam nhiều năm, nhưng anh ta kinh doanh căn bản còn kém hơn anh trong thời gian nửa năm qua. Những thứ khác tôi không nói bừa, thế nhưng ít nhất bây giờ nhân tâm đã đến bên cạnh anh, người giúp đỡ anh nhiều hơn thì giúp đỡ anh ta ít hơn, tuy anh ta có tính cách mạnh mẽ, thế nhưng thật sự không gây ra bao nhiêu sóng gió với anh.

Không ngờ Lý Quý Niên lại thấy rõ ràng như vậy, xem ra vị chủ tịch thành phố này cũng không phải chẳng biết gì. Vương Tử Quân gật đầu rồi khẽ nói:

- Tôi cũng có lòng tin này.

- Anh cần phải cố gắng bày ra bộ dạng tích cực dưới tình huống bị bí thư Nhất Phong phê bình, đặc biệt là phương diện quan hệ với Lục Ngọc Hùng, nên làm tốt hơn một chút, làm sao cho người ngoài nhìn vào cảm thấy cực kỳ hợp lý.

Lý Quý Niên cũng không biết Vương Tử Quân đang có ý gì, nhưng hắn có ý nghĩ như vậy, nó rất có tác dụng với Vương Tử Quân. Vì thế hắn cũng không có quá nhiều kiêng kỵ, nhanh chóng dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói với Vương Tử Quân.

Khi Vương Tử Quân và Lý Quý Niên bàn luận với nhau, điện thoại trên bàn làm việc chợt đổ chuông, người gọi điện thoại lần này chính là Mễ Hoa Lâm. Vương Tử Quân nghe máy, Mễ Hoa Lâm dùng giọng không thể chờ đợi được để báo cáo:

- Bí thư Vương, điều tra căn cứ vào lộ tuyến Trịnh Khiếu Nam xuất hiện, chúng tôi phát hiện chỗ ẩn núp của Trịnh Khiếu Đống, bây giờ đã khống chế được Trịnh Khiếu Đống.

“ Đã bắt được Trịnh Khiếu Đống? “

Vương Tử Quân chợt cảm thấy hưng phấn, đừng nghĩ Trịnh Khiếu Nam là một kẻ liều mạng giương nanh múa vuốt, thực tế chỉ là một kẻ trong đầu trống rỗng, hữu dũng vô mưu, không đáng để lo, vì hắn chỉ tôn trọng câu nói vũ lực có thể giải quyết tất cả. Nhưng Trịnh Khiếu Đống không phải là người như vậy, vì thế Vương Tử Quân thật sự lưu tâm về người này.

Bây giờ Trịnh Khiếu Đống đã bị bắt, đại biểu cho ngày tốt lành của anh em Trịnh gia ở thành phố La Nam đã không còn. Vương Tử Quân gõ ngón tay lên bàn rồi trầm giọng nói:

- Khống chế Trịnh Khiếu Đống thật chặt, tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui