Bí Thư Trùng Sinh

Tống Ích Dân không tiếp tục lên tiếng nhưng Vương Tử Quân xem như hiểu ý của bí thư ủy ban tư pháp. Thế cục hiện tại ai cũng mong sao anh em Trịnh gia có thể chết đi, chỉ cần bọn họ chết, tất cả mọi thứ sẽ được che giấu.

Vương Tử Quân nhíu mày khẽ nói:

- Ích Dân, không bỏ công không phá được thành, anh nhất định phải nghĩ biện pháp cho anh em Trình gia mở miệng. Có vài người cực kỳ thối nát, không thể cho bọn họ nhở nhơ ngoài phòng pháp luật được.

Tống Ích Dân biết rõ yêu cầu tra xét kỹ càng rõ ràng của Vương Tử Quân, có vài người thối nát không ai khác là Lục Ngọc Hùng. Chỉ cần có thể tung một mẻ lưới hốt trọn tất cả, như vậy sẽ tạo nên cơ hội tốt cho Vương Tử Quân có thêm quyền lợi điều chỉnh ban ngành thành phố La Nam.

- Bí thư Vương, Trịnh Khiếu Đống hy vọng được nói chuyện với anh.

Tống Ích Dân do dự một chút rồi khẽ nói.

Trong phòng giam của cục công an thành phố La Nam, Vương Tử Quân ngồi trong một gian phòng có song sắt lớn, phía bên kia là Trịnh Khiếu Đống đã bị cạo đầu bóng lưỡng, lúc này đối phương đang dùng ánh mắt cừu hận nhìn Vương Tử Quân.

- Nghe nói anh muốn gặp tôi.

Vương Tử Quân cẩn thận đánh giá nhân vật phong vân một thời ở thành phố La Nam đang mặc áo tù, sau đó thản nhiên nói.

Trịnh Khiếu Đống tuy vẫn là Trịnh Khiếu Đống, tuy hắn vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, thế nhưng lại có tinh thần kém xa lúc Vương Tử Quân mới đến thành phố La Nam. Lúc này gương mặt hắn khá hốc hác, cặp mắt âm trầm sau song sắt làm cho người ta khó liên hệ đến ánh mắt sắc bén ngày nào.

- Đúng, tôi muốn gặp anh.

Trịnh Khiếu Đống dùng ánh mắt hung hăng nhìn Vương Tử Quân ngoài song sắt, sau đó dùng giọng âm u nói.

Vương Tử Quân gật gật đầu không nói lời nào, thế nhưng thái độ trầm mặc của hắn lại giống như bao quát một thái độ không thèm quan tâm đến Trịnh Khiếu Đống.

- Lúc này tâm nguyện của anh đã xong, có phải nên đi được chưa?

Vương Tử Quân biết rõ suy đoán của Trịnh Khiếu Đống, thế là dùng giọng nhàn nhạt nói.

- Đưa tôi đi sao? Tốt, bí thư Vương, tôi không tin anh bận rộn như vậy lại có thời gian rảnh đến gặp mặt tôi.

Trịnh Khiếu Đống dùng ánh mắt xảo quyệt nhìn Vương Tử Quân, hắn cười cười, bộ dạng cũng không thèm quan tâm.

Vương Tử Quân không nói gì, hắn khẽ gật đầu với Mễ Hoa Lâm ở bên cạnh. Mễ Hoa Lâm sao không hiểu ý của Vương Tử Quân, hắn khoát tay áo với hai tên cảnh sát cao lớn, tỏ ý cho bọn họ đưa Trịnh Khiếu Đống đi.

Lúc bắt đầu Trịnh Khiếu Đống còn căn bản không quan tâm, thế nhưng khi được đưa ra đến cửa, hắn chợt cảm thấy bước chân rối loạn. Khi hắn được đưa ra ngoài thì cuối cùng cũng mất kiên nhẫn:

- Vương Tử Quân, tôi không tin anh không muốn tìm vài thứ trên người tôi, nếu như anh muốn biết, phải tôn trọng tôi một chút.

Vương Tử Quân vẫn không mở miệng, hắn lẳng lặng ngồi đó. Trịnh Khiếu Đống tiếp tục được đưa đi, lúc này vẻ mặt hắn càng thêm bối rối, hắn dùng giọng không cam lòng nói:

- Tôi có tất cả những gì anh cần, chỉ cần có đủ điều kiện, tôi sẽ nói ra tất cả.

- Anh không còn dư âm cò kè mặc cả, nói hay không là quyền của anh.

Vương Tử Quân cười cười dùng giọng không cho là đúng nói với Trịnh Khiếu Đống:

- Đồng chí bí thư Lục Ngọc Hùng đã được hội nghị thường ủy tỉnh ủy thông qua và cho ra quyết định đề bạt làm chủ tịch thành phố La Nam.

Trịnh Khiếu Đống cũng không chút sợ hãi với tin tức này, ro ràng hắn đã được biết rồi. Hắn chợt cười lạnh nói:

- Vì vậy lúc này bí thư Vương cần sự hợp tác của tôi.

Vương Tử Quân đứng lên nói:

- Chúng ta không có gì để hợp tác, việc bí thư Lục Ngọc Hùng tiến lên làm chủ tịch thành phố cũng không có gì là xấu.

Vương Tử Quân nói rất rõ ràng mạch lạc và bình tĩnh làm cho Trịnh Khiếu Đống cảm thấy đầu óc nóng lên đã bình tĩnh lại một chút. Hắn khác với Trịnh Khiếu Nam, hắn là người làm việc biết vận dụng đầu óc, hắn có thể căn cứ vào lời nói để biết rốt cuộc là Vương Tử Quân đang nghĩ gì.

Nếu Lục Ngọc Hùng trở thành chủ tịch thành phố La Nam, chắc chắn đối phương sẽ muốn nhanh chóng giải quyết hai anh em mình. Nếu hai anh em bọn họ không còn sự bảo vệ của Vương Tử Quân, bọn họ chỉ còn con đường chết.

Nhưng bây giờ thì sao? Chính mình có thể sống ra ngoài được sao? Trịnh Khiếu Đống biết rõ hai anh em mình phạm phải tội gì, vì thế mới cắn môi nói:

- Bí thư Vương, tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ cần anh có thể bảo đảm cái mạng của em tôi, anh muốn biết gì thì tôi cũng nói.

Vương Tử Quân nhìn Trịnh Khiếu Đống lại tiếp tục ưỡn ngực lên, hắn thản nhiên nói:

- Em của anh phạm tội gì thì chính anh hiểu rất rõ, anh cảm thấy cậu ta có thể thoát khỏi chế tài pháp luật sao?

Một tia hy vọng cuối cùng đã biến mất không còn, Trịnh Khiếu Đống thất thểu lui về phía sau hai bước, hắn cúi đầu giây lát, sau đó ngẩng đầu lên, nhưng lúc này trên mặt lại là nụ cười lạnh.

- Bí thư Vương, như vậy hai chúng ta cũng không còn gì để bàn nữa...

Thái độ như vậy thì rõ ràng là Trịnh Khiếu Đống chuẩn bị liều chết, căn bản không mở miệng nói những sự việc gì khác.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng hoàn toàn tuyệt vọng của Trịnh Khiếu Đống, hắn dùng giọng không đếm xỉa nói:

- Trời không tuyệt đường của con người, có một số việc chỉ cần phát sinh thì nhất định sẽ tìm ra manh mối. Hơn nữa các người chắc chắn sẽ có bản ghi chép, chỉ cần tìm được bản ghi chép, như vậy tôi tin hoàn toàn có thể định tội một vài người còn lại.

Trịnh Khiếu Đống nhìn bộ dạng cực kỳ tự tin của Vương Tử Quân, hắn chợt nở nụ cười trào phúng:

- Dễ nhớ nhất không bằng ghi vào trong đầu, có lẽ làm cho bí thư Vương thất vọng rồi, tôi không phải là người thích ghi chép trong sổ như vậy.

Vương Tử Quân không nói gì, hắn dùng ánh mắt như cười như không nhìn Trịnh Khiếu Đống, nụ cười của hắn rất lấp lửng, điều này làm cho Trịnh Khiếu Đống sinh ra cảm giác sợ hãi.

Từ khi đi trên con đường mình đã chọn thì không biết bao lâu rồi Trịnh Khiếu Đống chưa từng cảm thấy sợ hãi, nhưng lúc này hắn chợt sinh ra cảm giác không rét mà run, hơn nữa cảm giác này quá mạnh mẽ. Hắn thật sự không ngờ cảm giác này của mình lại được truyền đến từ một người tưởng chừng vô hại như Vương Tử Quân.

- Anh có ý gì?

Trong lòng chợt bùng lên cảm giác không yên, Thạch Kiên Quân càng không thoải mái, hắn nhìn Vương Tử Quân rồi run giọng nói.

- Tôi nhất định sẽ tìm ra quyển nhật ký kia.

Vương Tử Quân tuy nói không quá lớn nhưng cực kỳ kiên quyết.

Một bí thư thị ủy nói nhất định sẽ tìm ra một quyển nhật ký, Trịnh Khiếu Đống căn bản không có nhật ký như vậy, nhưng lúc này chính hắn cũng không còn tâm tư nói với Vương Tử Quân đừng si tâm mộng tưởng. Trong đầu hắn lóe lên nhiều ý nghĩ, thế là tay chân của hắn chợt trở nên lạnh ngắt.

Kết giao với hổ báo sẽ có ngày bị cắn nuốt, Trịnh Khiếu Đống là một thành viên như vậy, hắn biết rất rõ tâm tình những người kết giao với mình là như thế nào. Dù bọn họ trong lòng cũng nghi ngờ không có quyển nhật ký kia, thế nhưng Vương Tử Quân chỉ cần ra chỉ thị, gióng trống khua chiêng tìm kiếm, nó liên quan đến chính táng mạng thân nhân và gia đình của bọn họ, đám người kia nhất định sẽ lập tức hành động, càng thêm cố sức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui