Bí Thư Trùng Sinh

Lưu Quảng Niên cố ý bày ra bộ mặt khổ sở:

- Trưởng phòng Hứa, tôi tất nhiên tình nguyện đi theo bên cạnh ngài, nhưng chuyện chung thân đại sự của tôi cũng cần ngài lo lắng quan tâm một chút.

- Không cần phải lo lắng quan tâm, tôi sẽ nói Tiểu Triệu giới thiệu cho cậu một người, như vậy là rất tốt rồi.

Hứa Tiền Giang nói đến Tiểu Triệu, chính là một vị trưởng ban trong phòng tổ chức tỉnh ủy, vị trưởng ban được lão gọi là Tiểu Triệu hiện tại đã có con học cấp hai rồi.

- Trưởng phòng, anh đừng nói nữa, trưởng phòng Triệu giới thiệu cho tô một người, tôi vốn ôm tư tưởng tất thắng, nhưng khi thấy mặt thì xem như tôi hoàn toàn bại trận.

Lưu Quảng Niên vừa nói vừa cố gắng vung tay múa chân:

- Nữ đồng chí kia thật sự là điển hình “ tài mạo không toàn “.

Hứa Tiền Giang nghe thấy tiểu tử Lưu Quảng Niên thừa dịp kể khổ với mình, thế là lão khoát tay áo nói:

- Được rồi, cậu cũng đừng mãi nói ra những chuyện kia nữa, tôi gọi cậu đến là có việc cần làm.

- Trưởng phòng cứ phân phó.

Lưu Quảng Niên nghe nói có việc cần làm thì nhanh chóng trở nên nghiêm túc.

Hứa Tiền Giang lấy từ trong ngắn kéo ra hai chiếc cà vạt, lão nói:

- Lát nữa tôi sẽ theo bí thư Nhất Phong ra ngoài một chuyến, cậu xem hai chiếc cà vạt này cái nào hợp hơn?

Lưu Quảng Niên không biết tâm tư của Hứa Tiền Giang, hắn cẩn thận nhìn hai chiếc cà vạt, sau đó cười nói:

- Trưởng phòng, hai cái cà vạt này đều đẹp, màu đỏ chính là bừng bừng sức sống, màu xanh này lại thể hiện sự trầm ổn trưởng thành.

Lưu Quảng Niên nói không bằng chưa nói, nhưng hắn biết rõ Hứa Tiền Giang trưng cầu ý kiến của mình, đây không phải là cho mình quyết định, mà là để mình nói ra vấn đề, sau đó chính lãnh đạo tự quyết định.

Quả nhiên Hứa Tiền Giang rất thỏa mãn với câu trả lời của hắn, sau khi nói một tiếng xảo quyệt, lão nhanh chóng giao chiếc cà vạt cho Lưu Quảng Niên.

Lưu Quảng Niên là một cao thủ đeo cà vạt trong phòng tổ chức tỉnh ủy, thậm chí chỉ cần mười mấy giây đã đeo xong một chiếc cà vạt tuyệt đẹp, vừa nhanh lại vừa chuẩn. Nhưng hôm nay hắn đeo cà vạt cho Hứa Tiền Giang lại bỏ ra những hai phút.

Lưu Quảng Niên biết rõ tốc độ đeo cà vạt của mình dù nhanh hay chậm thì kết quả cũng là như nhau, thế nhưng có câu “ cẩn thận làm người ta an tâm “, hắn làm như vậy chủ yếu để cho lãnh đạo cảm thấy mình cực kỳ coi trọng, làm cho lãnh đạo an tâm.

Sau khi đeo cà vạt, Hứa Tiền Giang thấy mình càng thêm trầm ổn trưởng thành, thế là không khỏi gật đầu thỏa mãn. Lần này lão về tam hồ gặp mặt trưởng ban Dương, chính là vì muốn giành vị trí mà Lưu Truyền Thụy để lại, là một cán bộ nắm công tác tổ chức thì quan trọng nhất là phải trầm ổn.

Hứa Tiền Giang đã đủ trầm ổn trưởng thành ở phương diện tổ chức, lão lên đến vị trí hôm nay càng trầm ổn không thua bất kỳ người nào.

Sau khi nhìn mình vài lượt trong gương, Hứa Tiền Giang chợt có suy nghĩ gì đó, lão nói:

- Có liên hệ được với Lục Ngọc Hùng không?

Lưu Quảng Niên đang thầm suy đoán trưởng phòng Hứa Tiền Giang đi gặp ai mà có biểu hiện quá mức nghiêm túc như vậy. Lúc này hắn chợt nghe thấy lãnh đạo mở miệng hỏi, thế là lên tiếng chặn lại:

- Tôi vừa gọi điện thoại cho trưởng phòng Quách, trưởng phòng Quách nói còn chưa liên hệ được.

- Còn chưa liên hệ được?

Hứa Tiền Giang rõ ràng là ngây người với đáp án này, trước kia căn bản chưa từng có tình huống như thế này, bây giờ chủ tịch Lục Ngọc Hùng chạy đi đâu mất?

- Trưởng phòng Quách nói điện thoại của chủ tịch Lục đổ chuông nhưng không ai nghe máy, hơn nữa thư ký và lái xe của chủ tịch Lục lại đang ở thủ đô, có lẽ được sắp xếp trông nom bố vợ của anh ấy đang bị bệnh nặng.

Lưu Quảng Niên nhìn vẻ mặt trầm xuống của Hứa Tiền Giang, hắn khẽ nói.

Hứa Tiền Giang lúc này mới chợt nhớ bố vợ của Lục Ngọc Hùng đang chữa bệnh ở thủ đô, lão không muốn biểu hiện bộ mặt quá hà khắc với cấp dưới, thế là trầm giọng nói:

- Bố vợ của đồng chí Lục Ngọc Hùng bị bệnh nặng lắm phải không?

- Nghe thư ký của anh ấy nói hình như rất nghiêm trọng, chủ tịch Lục những ngày qua thật sự rất bận rộn.

Lưu Quảng Niên cũng không có giao tình gì với Lục Ngọc Hùng, nhưng hắn biết đây là người được lãnh đạo của mình cố gắng đề bạt, là người hậu trường cứng, mình không đắc tội được, vì vậy không dám nói lung tung về Lục Ngọc Hùng.

- Ừ!

Hứa Tiền Giang khẽ gật đầu, lão cảm thấy lúc này Lục Ngọc Hùng nên bận rộn vì bố vợ của mình, sau đó để quên điện thoại ở một chỗ nào đó, chứ không thì sao lại xảy ra chuyện này.

Liên lạc không được cũng không phải là chuyện gì lớn, dù sao hôm nay bọn họ cũng sẽ quay về tỉnh Sơn Nam, ngày mai bí thư Nhất Phong sẽ đưa Lục Ngọc Hùng đi nhận chức, còn một ngày để chuẩn bị tốt tất cả.

- Cậu gọi điện thoại cho trưởng phòng Quách, để phòng tổ chức liên lạc với đồng chí Lục Ngọc Hùng, ngày mai tôi và bí thư Nhất Phong sẽ cùng đưa đồng chí Lục Ngọc Hùng đi nhận chức.

Hứa Tiền Giang phân phó xong thì ném chuyện này ra khỏi đầu, dù sao đó chỉ là chuyện nhỏ, hôm nay hắn còn việc quan trọng cần phải làm.

Hứa Tiền Giang rời khỏi phòng rất đúng giờ, khi lão đi đến cửa phòng của bí thư Nhất Phong, đúng lúc Hào Nhất Phong đang từ bên trong đi ra.

- Bí thư Nhất Phong, hôm qua ngài nghỉ ngơi thế nào?

Hứa Tiền Giang giả vờ như ngẫu nhiên đi đến bên cạnh Hào Nhất Phong, sau đó khẽ lên tiếng hỏi Hào Nhất Phong.

Hào Nhất Phong cũng không quan tâm đến chuyện Hứa Tiền Giang vốn dĩ đang chờ mình hay ngẫu nhiên gặp mặt mình, đối với lão thì điều này căn bản không cần suy xét. Sau khi cười cười với Hứa Tiền Giang, Hào Nhất Phong nói:

- Nghỉ ngơi khá tốt, nhưng ngủ nơi này căn bản không thoải mái bằng trong tỉnh Sơn Nam.

Hứa Tiền Giang cười cười mà không tiếp lời, lão cùng Hào Nhất Phong đi về phía nhà ăn.

Hào Nhất Phong và Hứa Tiền Giang ở trong khu thường trú của tỉnh Sơn Nam ở thủ đô. Khu thường trú tỉnh Sơn Nam tiếp đón hai vị lãnh đạo giống như gặp phải đại địch, chỉ là một bữa sáng mà có ba vị chủ nhiệm khu thường trú đứng hầu hạ.

Bữa sáng rất phong phú, có cả thức ăn và thái cây tráng miệng, Hào Nhất Phong và Hứa Tiền Giang chọn những món mình thích và bắt đầu nhai nuốt.

Hào Nhất Phong ăn khá nhanh, chỉ ba phút đã ăn hai cái bánh bao và một chén cơm lớn. Hứa Tiền Giang tuy là người thích ăn uống chậm rãi, nhưng bây giờ đi theo lãnh đạo phải làm theo lãnh đạo, lão có việc cần cầu cạnh Hào Nhất Phong, thế cho nên cũng không để cho Hào Nhất Phong phải chờ mình.

Thế là hai người Hào Nhất Phong và Hứa Tiền Giang ăn sáng như gió cuốn mây tan. Hai người kết thúc bữa sáng, Hào Nhất Phong dùng khăn xoa xoa tay nói:

- Trưởng phòng Tiền Giang, anh cũng là người quen biết lãnh đạo, trước mặt lãnh đạo cần thoải mái một chút, phải biểu hiện được mình.

Hứa Tiền Giang hiểu rõ ý nghĩ của Hào Nhất Phong, lão đã suy nghĩ rất nhiều về tình huống gặp mặt Dương Độ Lục, và cũng đã cho ra phương án rõ ràng. Nhưng lúc này lão vẫn liên tục gật đầu với lời nói của Hào Nhất Phong, tỏ vẻ nhất định sẽ làm việc dựa theo lời của bí thư Nhất Phong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui