Bí Thư Trùng Sinh

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Kim Điền Lạc nhanh chóng đi vào:

- Bí thư Vương, vẫn không liên lạc được với bí thư Ngọc Hùng, phòng tổ chức tỉnh ủy yêu cầu trước chín giờ tối nay chúng ta phải liên lạc được với đồng chí Lục Ngọc Hùng, để sáng giờ sáng mai anh ấy có mặt ở phòng tổ chức tỉnh ủy.

- Có thể xác định điện thoại của đồng chí Lục Ngọc Hùng ở vị trí nào không?

Vương Tử Quân nhìn Kim Điền Lạc rồi trầm giọng nói.

Xác định điện thoại của một vị phó bí thư, Kim Điền Lạc có chút sững sốt, sau đó mới trầm giọng nói:

- Nếu để cho cục công an ra tay thì có thể được, cần áp dụng nhiều biện pháp nghiệp vụ.

- Nhưng làm như vậy thì phù hợp sao?

Tìm một phó bí thư mà áp dụng thủ đoạn như vậy thì thật sự có hơi quá, nhưng Kim Điền Lạc không dám nói rõ, chẳng lẽ bí thư Vương ngốc hơn hắn? Lãnh đạo làm như vậy chắc chắn có lý do, nhưng như vậy cũng không hợp quy củ thông thường.

Vương Tử Quân tuy trong lòng có tám phần khẳng định Lục Ngọc Hùng đã chơi kế kim thiền thoát xác, nhưng hắn không muốn tình huống mình nắm chắc thắng lợi trong tay lại tiến vào tình huống nguy hiểm. Bây giờ việc cấp bách của hắn chính là phải ổn, phải ổn định thế cục bây giờ, dù sao lúc này căn bản đã không tìm thấy được Lục Ngọc Hùng, không bằng cứ làm ổn từng bước một.

- Dùng mọi biện pháp để liên lạc với bí thư Ngọc Hùng.

Vương Tử Quân vung tay lên trầm giọng nói với Kim Điền Lạc.

Trương Chính Viễn là một nhân viên văn phòng của phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn là một thanh niên trẻ tuổi nhưng công tác ở một đơn vị tương lai vô hạn như phòng tổ chức tỉnh ủy, điều này làm cho rất nhiều người coi trọng. Vì thế sau khi tiến vào phòng tổ chức tỉnh ủy chưa lâu, hắn đã tìm được bạn gái, là một mỹ nữ trong mắt bao người.

Đối với Trương Chính Viễn thì ngày vui vẻ nhất chính là khi ước hẹn với bạn gái của mình, nhưng tối hôm nay hắn căn bản là không tập trung tâm thần, một cảm giác bất an cứ bừng lên trong lòng.

Có liên lạc được với Lục Ngọc Hùng hay không? Con bà nó Lục Ngọc Hùng kia đúng là không ra gì, gọi điện thoại không nghe máy, dù bố vợ bị ung thư chết thì cũng phải nghe điện thoại chứ?

Trương Chính Viễn thầm oán Lục Ngọc Hùng, lại có chút oán trách vị phó ban giao nhiệm vụ này cho mình. Hắn thầm nghĩ có nhiều nhân viên, sao không giao cho ai khác, lại giao nhiệm vụ này cho tôi? Văn phòng đã liên hệ cả ngày mà không được, anh lại ném sự việc cho tôi, không phải chủ tâm để tôi rơi vào tình huống xấu hổ sao?

- Chính Viễn, anh làm sao vậy?

Bạn gái là giáo viên tiểu học dùng ánh mắt cẩn thận nhìn Trương Chính Viễn, sau đó ân cần hỏi han.

- Không có gì, chỉ là chuyện công tác, thật sự làm cho người ta lo lắng.

Trương Chính Viễn tuy nói không có gì thế nhưng trong lòng cứ mãi treo lên cao, hắn móc chiếc điện thoại được mua bằng nửa năm tiền lương ra, nhanh chóng bấm số.

- Tút tút tút.

Trương Chính Viễn đã thuộc làu số điện thoại kia rồi, hắn nhanh chóng gọi đi, âm thanh tút tút quen thuộc vẫn vang lên bên tai hắn. Nhưng nửa phút trôi qua, mãi cho đến khi giọng nữ máy móc vang lên, cũng không có người nghe máy.

- Lục Ngọc Hùng này chạy đi đâu rồi?

Trương Chính Viễn thật sự nóng lòng như lửa đốt, hắn dùng ánh mắt khó hiểu và nghi hoặc nhìn bạn gái. Hắn trầm ngâm một chút, sau đó gọi điện thoại cho phòng trực ban của văn phòng thị ủy La Nam. Lần này thì điện thoại nhanh chóng được nối thông, nhưng văn phòng thị ủy La Nam cũng không liên hệ được với Lục Ngọc Hùng.

- Các anh làm thế nào vậy? Vì sao còn chưa liên lạc được với bí thư Lục? Tôi đề tỉnh cho các anh một câu, ngày mai chính bí thư Nhất Phong sẽ đưa chủ tịch Lục đi nhận chức, đến lúc đó mà không tìm thấy người, để xem thị ủy các anh trả lời thế nào với tỉnh ủy đây?

Trương Chính Viễn đã thật sự nổi giận, thế là mở miệng quát lớn với đầu dây bên kia.

Nhân viên trực ban của văn phòng thị ủy La Nam cũng cảm thấy rất bức bối, vì tìm Lục Ngọc Hùng mà hắn đã liên tục gọi điện thoại đi, nhưng Lục Ngọc Hùng giống như đã biến mất, căn bản không nghe máy. Cũng vì chuyện này mà hắn bị lãnh đạo của mình khiển trách một trận.

- Biết nói thế nào với lãnh đạo sao? Anh bạn, anh cũng đừng nổi giận với tôi, con bà nó tôi gọi điện thoại muốn nát máy mà không ai nghe, anh nói tôi phải làm sao? Tôi nói cho anh biết, thành phố La Nam chúng tôi đã dùng đủ biện pháp để tìm rồi. Người hiểu rõ bí thư Ngọc Hùng ở nơi nào chính là phòng tổ chức tỉnh ủy các anh, hai ngày trước bí thư Lục đã đến phòng tổ chức tỉnh ủy tiếp xúc với lãnh đạo.

Nhân viên trực ban của văn phòng thị ủy dùng giọng cứng rắn nói, Trương Chính Viễn xem như nuốt giận vào bụng. Hắn thật sự có gặp Lục Ngọc Hùng đến tiếp xúc với lãnh đạo phòng tổ chức vào hai ngày trước.

- Được rồi, đừng nói những lời vô dụng này nữa, chúng ta nhanh chóng liên lạc, hy vọng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ phân công của lãnh đạo.

Trương Chính Viễn cũng không muốn tiêp tục ồn ào với nhân viên công tác của thị ủy La Nam, hắn lập tức nói sang chuyện khác.

Liên lạc đến tận mười một giờ tối nhưng hai bên đều không tìm được Lục Ngọc Hùng, tám giờ sáng mai bí thư tỉnh ủy sẽ phải đưa người đi nhận chức, nếu trước lúc đó còn chưa tìm ra, Trương Chính Viễn thật sự khó thể chống đỡ được.

Có nhiều chuyện cần phải nhanh chóng xin chỉ thị của lãnh đạo, Trương Chính Viễn do dự một chút rồi bấm số điện thoại của trưởng ban. Phó trưởng ban đang nằm ngủ, sau khi nghe được tin tức như vậy thì lớn tiếng khiển trách Trương Chính Viễn hai câu, nói hắn công tác bất lực, thậm chí chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng làm không xong.

Nhưng khi nghe Trương Chính Viễn nói mãi mà không liên lạc được với Lục Ngọc Hùng, vị phó ban đang vận động với vợ trên giường cũng ý thức được tầm quan trọng của vấn đề. Con bà nó, nếu mãi không liên lạc được với Lục Ngọc Hùng, như vậy bí thư Nhất Phong sẽ đưa ai đi nhận chức?

- Tìm, tìm, tìm cho tôi.

Phó ban nói hai câu, sau đó trực tiếp gọi điện thoại cho trưởng phòng.

Tin tức được báo cáo theo từng bậc, thế là Quách Tiên Vi cũng biết chưa tìm được Lục Ngọc Hùng, cũng bị đánh thức lúc nửa đêm. Sau khi nghe được tin thì hắn càng thêm hoảng sợ.

Sao có thể như vậy? Một người vừa mới được quyết định là chủ tịch thành phố La Nam, bây giờ lại không liên lạc được sao? Lúc này những người muốn gọi điện thoại chúc mừng Lục Ngọc Hùng cũng không thể liên lạc được.

Nhất định phải liên hệ được với Lục Ngọc Hùng trước lúc bình minh, nếu không ngày mai sẽ thật sự rất khổ sở.

Dù sao thì hành tung của bí thư tỉnh ủy đã được xác định, bây giờ cả tỉnh Sơn Nam đều biết bí thư Nhất Phong sẽ đưa Lục Ngọc Hùng xuống thành phố La Nam nhận chức chủ tịch, nhưng bây giờ không tìm được người, bí thư Nhất Phong sẽ đưa ai đi đây?

Quách Tiên Vi cho ra vài chỉ thị, sau đó hắn gọi điện thoại cho Vương Tử Quân.

- Bí thư Vương, anh biết đồng chí Lục Ngọc Hùng đi đến nơi nào không?

Quách Tiên Vi gọi được cho Vương Tử Quân thì vội vàng lên tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui