Bí Thư Trùng Sinh

Hào Nhất Phong nhìn vào lời khai của Trịnh Khiếu Đống, rất nhiều chuyện đã sáng tỏ, thế nhưng lão không chú tâm đến nguyên nhân vì sao Lục Ngọc Hùng phải bỏ chạy, mà chỉ vẽ ra một chiếc hố lớn cho mình.

Trong chiếc hố này Hào Nhất Phong không phải là một người xui xẻo duy nhất bị sa lầy, nhưng trong đó lão gặp phải một người cực kỳ tàn nhẫn. Người đào chiếc hố để lão phải tự mình nhảy xuống chính là tên cán bộ trẻ tuổi đang liên tục mở miệng kiểm điểm ngay trước mặt.

Hào Nhất Phong biết rõ Lục Ngọc Hùng sở dĩ bỏ chạy chính là vì Vương Tử Quân điều tra Trịnh Khiếu Đống, Lục Ngọc Hùng biết mình căn bản sẽ bị bắt, thế cho nên nhanh chóng dùng chiêu kim thiền thoát xác để bỏ chạy.

Nhớ ngày đó Hào Nhất Phong đề bạt Lục Ngọc Hùng, Vương Tử Quân kiên quyết phản đối, lúc đầu lão còn tưởng rằng Vương Tử Quân đang giãy chết, bây giờ mới hiểu đối phương đào hắn một chiếc hố cho mình nhảy vào. Khi đó lão còn dương dương tự đắc, nhưng lão căn bản không biết đối phương đang đào mộ cho mình.

Tất cả tuy đã quá rõ ràng nhưng Hào Nhất Phong biết rõ chuyện này sẽ tạo nên nguy cơ lớn nhất cho mình trong xưa nay, mình chỉ cần xử lý vô ý là thanh danh và uy tín sẽ sụt giảm nghiêm trọng.

Nhưng Hào Nhất Phong không phải là người thua không chịu chung chi, lão đặt bút xuống nhìn thoáng qua văn bản, sau đó mới trầm giọng nói:

- Bí thư Tử Quân, bản điều tra của các anh hình như đến rất kịp thời thì phải.

Dù là ai cũng nghe thấy lời nói của bí thư Hào Nhất Phong có chút không đúng, bí thư Trần Ngạn Quốc ngồi bên cạnh Hào Nhất Phong lại cảm thấy đáng thương cho bí thư tỉnh ủy. Vốn tưởng rằng có thể nhúng tay sắp xếp và làm theo ý mình ở ban ngành La Nam. sua đó thao túng ban ngành, ép chết Vương Tử Quân, không ngờ sự việc có vấn đề, bí thư Nhất Phong ngã dập môi, chỉ sợ chính bản thân cũng chìm vào hố bùn.

Quan trường quá nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận là có kẻ xô đẩy anh xuống vực sâu tăm tối.

- Bí thư Nhất Phong, sau khi thị ủy chúng tôi bắt được Trịnh Khiếu Đống thì nhanh chóng tiến hành thẩm vấn, nhưng năng lực phản điều tra của Trịnh Khiếu Đống khá mạnh, thái độ ngoan cố không thay đổi, nhân viên phá án của chúng tôi phải cố gắng rất nhiều mới phá vỡ được phòng tuyến tâm lý của người này.

Vương Tử Quân nói đến đây thì tỏ ra hỗ thẹn:

- Nếu như có thể công phá phòng lũy tâm lý của Trịnh Khiếu Đống, như vậy thì thật sự quá tốt.

Hào Nhất Phong nhìn bộ dạng còn muốn kiểm điểm của Vương Tử Quân, lão thầm cười lạnh không thôi. Lão biết rõ Vương Tử Quân dù có thể sớm công phá phòng lũy tâm lý của Trịnh Khiếu Đống, thế nhưng sẽ không bao giờ vung tay xử lý. Nhưng bây giờ chứng cứ của người ta vô cùng xác thực, chính mình dù muốn nói cũng không xong, không bắt bẻ được gì.

- Chuyện này nhất định phải xử lý thật nhanh chóng và quyết đoán, tôi mặc kệ nó liên quan đến ai, chỉ có một nguyên tắc: Nghiêm trị không tha, bí thư An Quốc, ý của tôi là tỉnh ủy nhất định phải tăng cường binh hùng tướng mạnh, cần phải nhanh chóng chứng thực rõ ràng sự việc liên quan đến Lục Ngọc Hùng. Tuy Lục Ngọc Hùng đã chạy ra nước ngoài, thế nhưng chúng ta cũng không thể cho hắn làm cá lọt lưới được.

Hào Nhất Phong dùng giọng leng keng có lực nói, chính lão hận nhất vào lúc này không phải là Lục Ngọc Hùng, là người làm lão cực kỳ mất mặt.

Rơi khỏi văn phòng tỉnh ủy vào lúc ba giờ rưỡi, Trương Hợp Tuân cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng Vương Tử Quân đứng bên cạnh vẫn có vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, không nhìn ra chút vui buồn tức giận. Trương Hợp Tuân thầm cảm khái, với độ tuổi như vậy mà đã có thể trầm ổn như thế, Vương Tử Quân không phải là một người ẩn giấu thông thường.

- Bí thư Vương, chúng ta bây giờ đi đâu?

Trương Hợp Tuân nhìn thấy xe chạy đến, hắn khẽ hỏi Vương Tử Quân.

Lục Ngọc Hùng bỏ chạy làm cho Trương Hợp Tuân cảm thấy nguy cơ, cũng cảm thấy một cơ hội tiến lên rất lớn. Nếu như hắn có thể nắm chặt cơ hội lần này, như vậy tuyệt đối có thể tiến lên một bước. Nhưng trong quan trường luôn có nguy hiểm và cơ hội, cũng có cả sóng gió, những thành quả mê người ở bên kia sông, thế nhưng có ai biết được giữa sông có thứ gì đang chờ đợi mình?

Hơn nữa lần này Lục Ngọc Hùng bỏ chạy thật sự không chỉ chấn động thành phố La Nam, còn làm rung chuyển tỉnh Sơn Nam.

Có tìm được lợi ích cho mình trong cơn địa chấn này hay không? Trương Hợp Tuân cảm thấy mình căn bản không quá nắm chắc. Có thể nói đủ mọi con thuyền sẽ bắt đầu xuất hiện và lợi dụng sóng gió để tranh đoạt, rất nhiều người chỉ cần lên sai thuyền vào thời điểm này sẽ nhận lấy trừng phạt thích đáng.

Vương Tử Quân cũng là một con thuyền, là một con thuyền tương đối vững chắc. Hơn nữa là con thuyền chịu ít ảnh hưởng nhất trong sự kiện Lục Ngọc Hùng bỏ chạy, thế nên dựa vào Vương Tử Quân sẽ có được lợi ích rất lớn.

Đừng nghĩ Vương Tử Quân không quá lớn tuổi mà nghĩ lầm, người này có quan hệ rộng, có hậu trường, có tiền cảnh, có lực ảnh hưởng lớn, hơn nữa lại cực kỳ cường thế, đặc biệt cố chấp. nếu anh muốn làm việc gì, chỉ cần có thể thành công và tim được sự giúp đỡ của vương tử quân, như vậy anh sẽ có cơ hội trổ hết tài năng, sẽ có tương lai rực sáng. Nhìn từ những phương diện này thì ôm lấy đùi Vương Tử Quân chẳng khác nào tìm được cho mình con đường tắt để phát triển trong tương lai.

Trương Hợp Tuân chợt nhớ đến câu nói mà Vương Tử Quân thường hay nhắc đến trong các hội nghị, đó chính là “ nắm bắt kỳ ngộ “. Vi vậy mà trong lòng hắn chợt tươi sáng, lúc này kỳ ngộ giống như một cánh chim vàng bay lượn bên cạnh hắn.

Vương Tử Quân chỉ cười nhạt một tiếng với câu nói nịnh nọt của Trương Hợp Tuân:

- Chúng ta đến giờ còn chưa dùng cơm trưa, vậy nên đi tìm thứ gì lấy đầy bụng cái đã.

Nếu như không phải Vương Tử Quân lên tiếng, chỉ sợ Trương Hợp Tuân đã quên là mình chưa dùng cơm. Thật ra nào phải chỉ riêng hai người bọn họ, trong tỉnh Sơn Nam có nhiều người quên dùng cơm trưa vì sự kiện Lục Ngọc Hùng bỏ chạy, nhưng lại không có mấy người chủ động nhớ đến chuyện cơm nước như Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân sở dĩ nhớ đến điều này, căn bản là vì hắn có tư cách như vậy. Trương Hợp Tuân chợt sinh ra ý nhĩ như thế, hắn càng thêm kiên định tâm tư dựa vào Vương Tử Quân, hắn cười nói:

- Bí thư Vương, khách sạn lớn giá cả đắt đỏ, những món đặc sắc thường có ở nhà mình, theo tôi thấy thì không bằng tìm một quán cơm nhỏ là được. Bí thư Vương, ngài thích hương vị gì?

- Ôi, bí thư Trương, xem như hôm nay tôi giao dạ dày của mình cho anh.

Vương Tử Quân lúc này khá hào hứng, tuy hắn cố gắng áp chế nụ cười trên mặt mình, thế nhưng vẫn lơ đãng bùng phát cảm giác vui sướng trong lòng.

Thấy Vương Tử Quân đồng ý thì Trương Hợp Tuân càng cảm thấy bữa cơm hôm nay có giá trị trọng đại. Tuy hắn và Vương Tử Quân đã dùng cơm với nhau khá nhiều lần, nhưng hai người bọn họ là lần đầu tiên dùng cơm riêng với nhau. Lần này hắn có thể leo lên con thuyền của Vương Tử Quân hay không, phải nhìn vào cơ hội hiện tại.

- Bí thư Vương, tôi biết một quán cơm Triệu gia ở đường Tây Giao thành phố Sơn Viên, hương vị rất đặc biệt, nếu như ngài không chê cửa hàng nhỏ, chúng ta đến đó dùng cơm nhé?

Trương Hợp Tuân vừa nói vừa thuận thế mở cửa xe cho Vương Tử Quân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui