Bí Thư Trùng Sinh

Với vị trí của Thạch Kiên Quân ở tỉnh Sơn Nam, hơn nữa sau lưng còn có sự ủng hộ của gia tộc, tất nhiên sẽ có hy vọng rất lớn tiến lên làm bí thư tỉnh ủy. Nhưng hắn muốn tiến lên vị trí bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, nhất định phải đẩy Hào Nhất Phong rời khỏi ghế bí thư tỉnh ủy.

Vào hội nghị thường ủy buổi sáng Thạch Kiên Quân cũng không nói gì nhiều, tinh lực của hắn chủ yếu tập trung vào sự kiện Lục Ngọc Hùng, hắn muốn nhờ sự kiện này để đẩy Hào Nhất Phong rơi xuống.

Nhưng muốn đẩy Hào Nhất Phong rơi xuống cũng không phải là dễ dàng. Tuy cơ hội bây giờ là rất tốt, thế nhưng Hào Nhất Phong kinh doanh ở tỉnh Sơn Nam nhiều năm, có thể nói là thâm căn cố đế, sau lưng Hào Nhất Phong còn có một cây đại thụ là Dương Độ Lục. Nếu Thạch Kiên Quân không có đủ lực đủ thế, căn bản không thể nào làm lung lay địa vị của Hào Nhất Phong ở tỉnh Sơn Nam.

Nhưng cho dù có khó khăn thế nào thì Thạch Kiên Quân cũng phải làm cho bằng được.

Một loạt ý nghĩ lóe lên trong lòng, ngay sau đó một kế hoạch hiện rõ trong đầu Thạch Kiên Quân. Nhưng trong kế hoạch này cần có người thúc đẩy, mà người thúc đẩy được Thạch Kiên Quân chọn chính là Vương Tử Quân.

Dù sao Vương Tử Quân là người trực tiếp cho ra lời phản đối ở sự kiện Lục Ngọc Hùng tiến lên làm chủ tịch thành phố La Nam, thậm chí đã từng tiến hành báo cáo cho từng vị thường ủy tỉnh ủy, hành động này đã đưa Vương Tử Quân lên vị trí bât bại. Vương Tử Quân lấy vị trí bất bại của mình để chọc vào một Hào Nhất Phong lung lay sắp đổ, tất nhiên tỉ lệ phần thắng sẽ tăng lên gấp bội.

Thạch Kiên Quân nhìn Vương Tử Quân, hắn đang chờ phản ứng của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân lẳng lặng uống trà, giống như hồn nhiên không nghe ra những câu nói của Thạch Kiên Quân. Mùi hương trà vẫn phủ khắp căn phòng, tiếng đàn tỳ bà vẫn tiếp tục vang lên, nhưng bầu không khí đã có chút cô đọng.

- Khúc nhạc rất hay, không biết là ai đánh đàn vậy?

Vương Tử Quân phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng, nhưng lời nói căn bản lại không phù hợp với nội dung câu chuyện và ý cảnh hiện tại.

Thạch Kiên Quân chỉ cười nhạt, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó thản nhiên nói:

- Ai đánh đàn không phải quan trọng, quan trọng là có thể đánh đàn phù hợp với ý cảnh, tôi cảm thấy người đánh đàn thật sự rất giỏi ở phương diện này, nắm chắc thời cơ.

Hai chữ thời cơ rơi vào trong tai Vương Tử Quân, làm cho hắn khẽ động, nhưng hắn vẫn không nói lời nào. Lúc này hắn và Thạch Kiên Quân đang đánh cờ với nhau, hắn chiếm lấy thế chủ động, vì vậy hắn không cần phải sốt ruột.

- Kinh tế của tinh Sơn Nam chúng ta cầu tiến không nhỏ, nhưng nếu so với một số tỉnh thành anh em khác, vẫn có chênh lệch khá lớn. Nếu muốn đẩy mạnh phát triển kinh tế tỉnh Sơn Nam, nhất định phải có một vị phó chủ tịch tỉnh am hiểu kinh tế đến nắm chặt công tác, như vậy mới có thể xúc tiến được kinh tế tỉnh Sơn Nam.

Thạch Kiên Quân thay đổi chủ đề, ngay sau đó đã chuyển nội dung lên phương diện phát triển kinh tế.

- Nhân tuyển cho vị trí phó chủ tịch tỉnh kia, tôi cảm thấy cậu cực kỳ phù hợp.

Phó chủ tịch tỉnh chủ khảo khối kinh tế, Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt nếu không phải là cậu thì không ai có thể nắm được vị trí kia của Thạch Kiên Quân mà trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Trên đời không có bữa cơm trưa miễn phí, Thạch Kiên Quân bây giờ sở dĩ ném cho mình một vị trí phó chủ tịch tỉnh, đó là vì đối phương đang muốn mình bỏ sức ra kéo xe, thúc đẩy chuyện tốt của Thạch Kiên Quân.

Lúc này Thạch Kiên Quân chỉ có một việc cần Vương Tử Quân cần phải bỏ lực, chính là giúp đỡ đẩy Hào Nhất Phong rớt khỏi vị trí bí thư tỉnh ủy, Vương Tử Quân cần phải là người đi đầu và tích cực.

Trên quan trường nếu muốn được lãnh đạo nhìn trúng, muốn đạt được những thành tựu cao hơn, muốn phát triển ngày càng mạnh mẽ, ngoài trừ bối cảnh thì ít nhất cũng phải có quan hệ, có khi cũng cần anh hóa thân thành một nô tài có dũng khí.

Như thế nào là một nô tài tốt? Quan trọng nhất chính là biết đi theo lãnh đạo, bước chân cần nhất trí với lãnh đạo; thứ hai là cần phải hợp ý, lãnh đạo thích thứ gì thì anh kính dâng lên thứ đó, lúc nào cũng phải nghĩ đến vui buồn hờn giận của lãnh đạo; ba là luôn làm người tích cực dẫn đầu của lãnh đạo, đối mặt với khó khăn thì anh phải thay mặt lãnh đạo tiến lên dùng thân thể để ngăn cản viên đạn cho lãnh đạo? Cho anh tiến lên là lãnh đạo thích anh, tín nhiệm anh, có thể thấy nếu làm được những thứ trên thì hoàn toàn có thể làm một nô tài tốt.

Vương Tử Quân nhớ rõ những đạo lý này trong quan trường, vấn đề là hắn ở trước mặt Thạch Kiên Quân cũng không phải là một nô tài.

Nếu đẩy ngã Hào Nhất Phong thì thật sự là rất tốt đối với Vương Tử Quân, thế nhưng đẩy ngã Hào Nhất Phong có cả nguy hiểm và lợi ích, hắn cảm thấy không nên để cho sự kiện này liên hệ trực tiếp với mình.

Chính mình bây giờ có cần vị trí phó chủ tịch tỉnh sao?

Tuy phó chủ tịch tỉnh trẻ tuổi nhất tỉnh Sơn Nam rõ ràng là thanh danh hiển hách, thế nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy căn cơ của mình chưa quá bền chắc. Chính mình dù đã từng công tác ở thành phố Đông Bộ và La Nam, thế nhưng chưa thật sự cho ra thành tích chói mắt. Hắn công tác ở Đông Bộ thời gian không quá dài, ở thành phố La Nam lại càng ngắn hơn, đối với một người còn trẻ như hắn, nắm chắc một địa phương, đẩy mạnh phát triển kinh tế địa phương, như vậy mới là hướng đi phù hợp nhất.

Tích tụ lực lượng rồi bùng phát, như vậy mới có thể phát triển vững mạnh được.

- Cám ơn chủ tịch Thạch đã yêu thương, thế nhưng tôi cảm thấy mình nên ở lại thành phố La Nam học tập thêm vài năm thì hay hơn.

Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó hắn thản nhiên nói với Vương Tử Quân.

Lại học tập vài năm? Tất nhiên Thạch Kiên Quân hiểu ý của Vương Tử Quân, hắn nhìn ánh mắt bình tĩnh của Vương Tử Quân, tất nhiên trong lòng hiểu người đàn ông trẻ tuổi kia đang nghĩ gì, nhưng hắn cũng không thể thất bại được. Vì vậy sau khi trầm ngâm giây lát, hắn lại dùng giọng chân thành nói:

- Tử Quân, hai người chúng ta quen nhau không phải thời gian ngắn, tôi là một người anh, tôi muốn nói với cậu một câu.

- Tôi không đọc nhiều tác phẩm của Lộ Dao, nhưng lại nhớ rất kỹ một câu nói, đó là đường đời chỉ có vài bước, nếu đi lầm một bước, tiếp theo đó sẽ là một thế giới hoàn toàn khác biệt.

Vương Tử Quân cũng đã đọc qua không ít sách của Lộ Dao, hắn cũng biết rõ lời nói của chủ tịch Thạch căn bản không còn là một câu nói trong tác phẩm của Lộ Dao. Nhưng điều này không quan trọng, đối với hắn và Thạch Kiên Quân thì quan trọng nhất là nội dung bên ngoài của câu nói kia.

- Cám ơn chủ tịch Thạch, lúc này là một bước quyết định, tôi cần phải có thời gian suy nghĩ.

Vương Tử Quân tuy đã có tính toán, thế nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn là thận trọng suy xét.3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui