Bí Thư Trùng Sinh

Thạch Kiên Quân biết rõ câu nói “ nôn nóng khó thành công “, dù trong lòng có chút vội vàng, thế nhưng biểu hiện lại rất nhạt. Hắn châm thêm nước nóng vào trong bình trà, sau đó khẽ nói:

- Suy xét là điều đương nhiên, thế nhưng tôi hy vọng có thể nhận được điện thoại của cậu.

Hai người cũng không tiếp tục nhắc đến đề tài này, sau khi uống xong bình trà thì Thạch Kiên Quân có việc đi trước. Vương Tử Quân và Thạch Kiên Quân nói chuyện với nhau một giờ, lúc rời đi hai bên chỉ bắt chặt tay nhau mà thôi.

Lần này, tất nhiên là không cần phải nói thêm điều gì.

Vương Tử Quân nhìn chiếc xe hơi chạy đi băng băng, hắn cảm thấy Thạch Kiên Quân quá vội vàng nôn nóng, lúc này nếu muốn đẩy Hào Nhất Phong ngã xuống, căn bản là quá nóng nảy rồi.

Nước trà rất có lợi cho tiêu hóa, Vương Tử Quân vốn muốn dùng cơm, bây giờ uống vào một bụng nước trà, có thể thấy được tình hình trong bụng là thế nào.

- Bí thư Vương, chúng ta đi đâu đây?

Khương Long Cương vừa lên xe thì khẽ hỏi Vương Tử Quân.

Lúc này bí thư Vương thật sự rất muốn đến nơi nào đó để dùng cơm, thế nên hắn khoát tay chặn lời của Khương Long Cương:

- Cũng không cần làm gì cả, chúng ta tìm cái gì lấp đầy bụng cái đã.

Lý Đức Trụ nhìn gương mặt đói của Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng chạy xe về phía một tiệm mỳ.

- Ông chủ, cho tô mỳ.

Khương Long Cương vừa xuống xe, hắn nhanh chóng chạy đến gọi mỳ cho Vương Tử Quân. Cả ngày nay lãnh đạo của mình chỉ ăn sáng mà chưa ăn trưa, căn bản đã mất đi hương vị, bây giờ chỉ cần lấp đầy bụng mà thôi.

Vương Tử Quân bước xuống xe, hắn vừa đi vào trong quán thì tiếng chuông điện thoại di động chợt vang lên. Chiếc điện thoại này của hắn căn bản là không công khai, những người được biết đến thường chỉ là các thành viên ban ngành và lãnh đạo tỉnh ủy. Nhưng các thành viên ban ngành muốn liên lạc với hắn đều thông qua Khương Long Cương, dùng phương pháp này để thể hiện sự tôn trọng với bí thư Vương, còn lãnh đạo tỉnh ủy thì rất ít khi liên lạc với hắn.

Nhưng hôm nay chiếc điện thoại của Vương Tử Quân nhanh chóng biến thành một đường dây nóng, lúc này mới rời khỏi cuộc nói chuyện với Thạch Kiên Quân, điện thoại của hắn lại vang lên.

Vương Tử Quân nhìn số điện thoại di động quen thuộc hiện lên trên màn hình, hắn vội vàng nghe máy. Đầu dây bên kia chợt vang lên âm thanh của Trương Lộ Giai:

- Tử Quân, cậu đang ở đâu, ông nội nói cậu về nhà một chuyến.

- Điều này, tôi đang dùng cơm.

Tuy mỹ nhân cho ra lời mời, thế nhưng Vương Tử Quân nhất định phải ăn bữa cơm này. Hắn đã đói bụng quá lâu, nếu không ăn thì thật sự phải xin lỗi dạ dày của mình.

- Cậu nhanh lên, ông đang chờ.

Trương Lộ Giai vĩnh viễn luôn khéo hiểu lòng người như vậy, nàng dùng giọng dịu dàng nói.

Vương Tử Quân đang ở bên cạnh Khương Long Cương, hắn khẽ ừ một tiếng, sau đó cúp điện thoại.

Trong dự đoán của Vương Tử Quân, hắn ra tay lần này với mục đích chính yếu là làm giảm địa vị cường thế của Hào Nhất Phong ở tỉnh Sơn Nam, nhưng không ngờ khắp nơi đều có phản ứng như vậy. Làm cho hắn cảm thấy bất ngờ chính là sự nôn nóng của Thạch Kiên Quân, vị chủ tịch tỉnh này rõ ràng có ý tiến lên thay thế Hào Nhất Phong.

Nhưng tiến lên dễ dàng như vậy sao?

Vương Tử Quân có thể hiểu cảm giác nôn nóng của Thạch Kiên Quân, dù sao người ta cũng là lãnh đạo thứ hai trong tỉnh, trong lòng luôn trông mong mình tiến lên làm lãnh đạo thứ nhất.

Ngoài Thạch Kiên Quân còn ai sẽ động nữa?

- Tút tút tút.

Chuông điện thoại vang lên dồn dập, Vương Tử Quân nhìn qua dãy số, hắn do dự một chút rồi nghe máy. Lần này hắn không chờ bên kia mở miệng mà cười nói:

- Chào bí thư Lưu, tôi là Vương Tử Quân.

- Tử Quân à, cậu đã về chưa?

Giọng điệu của Lưu Truyền Thụy lúc này rất bình thản và quan tâm, thật sự giống như một người chú bác nói chuyện với con cháu nhà mình, như đang trò chuyện với thế hệ sau của mình.

Khi Vương Tử Quân thúc đẩy công tác điều tra xét xử anh em Trịnh gia, hắn và Lưu Truyền Thụy có biểu hiện bề ngoài rất tốt, thế nhưng thực tế thì hai người lại là bằng mặt không bằng lòng. Lưu Truyền Thụy bây giờ chủ động gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, rõ ràng là hiện tượng lần đầu tiên.

- Bí thư Lưu, tôi còn đang ở thành phố Sơn Viên.

Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó thành thật đáp.

Vương Tử Quân biết rõ dù hắn rời khỏi thành phố Sơn Viên,nhưng Lưu Truyền Thụy cũng sẽ bắt hắn quay lại, nếu nói nhảm thì không bằng nói thật cho sảng khoái.

- Hai người chúng ta đã lâu không dùng cơm với nhau, tối nay cậu có rảnh không? Có thể rút ra chút thời gian để hai ta dùng bữa cơm vui ve không?

Lưu Truyền Thụy nói vô cùng khách khí, thế nhưng giọng điệu lại mang theo ý vị chân thật đáng tin.

Giọng điệu này của Lưu Truyền Thụy là rất dễ hiểu, Lưu Truyền Thụy tiếp nhận lời mời dùng cơm của Vương Tử Quân đã là rất nể mặt rồi, huống hồ bây giờ là lão mở miệng chủ động mời Vương Tử Quân dùng cơm.

Vương Tử Quân tính toán thời gian, sau đó cười nói:

- Bí thư Lưu, tôi còn đang định gọi điện thoại mời ngài dùng cơm, bây giờ lãnh đạo lại gọi điện thoại đến, xem ra nếu xét về phương diện nhìn xa trông rộng, thật sự khó thể nào so sánh với lãnh đạo cho được.

- Tiểu tử cậu nói vậy thì tốt, xem như bữa cơm tối không có vấn đề.

Tình cảm giữa Vương Tử Quân và Lưu Truyền Thụy giống như quay về thời điểm trước đó, lúc này không quên mở miệng nói.

Vương Tử Quân cúp điện thoại, hắn ăn cơm với tốc độ rất nhanh. Sau đó hắn lên xe, chuẩn bị cho Lý Đức Trụ chạy về phía Trương gia, đúng lúc này điện thoại lại vang lên.

- Alo, chào anh, tôi là Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cũng không xem qua số điện thoại, hắn trực tiếp mở miệng nói.

- Chào bí thư Vương, tôi là Quách Tiên Vi, tối nay anh có rảnh không? Nếu có thời gian thì anh em chúng ta tụ tập uống vài ly cho vui.

Quách Tiên Vi dùng giọng hưng phấn nói vào trong điện thoại.

Vương Tử Quân có quan hệ rất thân thiết với Quách Tiên Vi, lúc này nghe thấy đối phương mở miệng mời mọc, thế là nhanh chóng nở nụ cười:

- Trưởng phòng Quách, ngài gọi điện thoại có hơi chậm rồi, tối nay tôi đã có hẹn, nhưng sau khi uống rượu xong thì có thể uống trà với ngài.

- Vậy thì chúng ta tìm một chỗ uống trà.

Quách Tiên Vi cũng là một người tu luyện quan trường lâu năm, hắn biết lúc này Vương Tử Quân rất bề bộn, nếu như không bận rộn thì rõ ràng là bất bình thường.

Trên đường Vương Tử Quân đến Trương gia nhận được tổng cộng mười cuộc điện thoại, nhưng đó chỉ là điện thoại của những vị cán bộ cấp giám đốc sở bình thường ít liên lạc, lý do của bọn họ tất nhiên là muốn mời cơm Vương Tử Quân.

Dù trước kia Vương Tử Quân cũng thật sự rất bận rộn tiệc tùng, nhưng những bữa tiệc với cấp bậc cao như lúc này cũng không phải nhiều. Dù sao thì mọi người cũng đều bận rộn với công tác của mình, có rất ít người chạy đến thúc đẩy tiệc tùng, nhưng bây giờ những người kia giống như ngửi được hương vị gì đó, ai ai cũng nhiệt tình muốn kéo Vương Tử Quân dùng cơm cho bằng được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui